Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Không phải ngươi nói Hồng Sơn có đi không về, còn khuyên ta đừng đi sao?
Tại sao ngươi lại muốn đi!"
Đạo sĩ áo đỏ cười nói: "Công tử còn chưa sợ thì cái tên đạo sĩ quèn như ta phải sợ gì chứ?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: "Cái lúc xem bói cho ta ấy, sao lại thổ huyết rồi bỏ chạy hả?
Là đã xem được cái gì rồi à?"
"Có lỗi quá...", đạo sĩ áo đỏ vội vã giải thích: "Lão đạo sĩ đây quả thật đã tính ra, công tử là người có vận may cực lớn, chỉ tới Hồng Sơn thôi thì không gì có thể ngăn trở được số mệnh của công tử được, đáy lòng lão đạo sĩ đây cũng khao khát được đến Hồng Sơn, thế nhưng lại không dám, nhưng nếu như đi cùng công tử một đoạn đường thì chẳng ngần ngại gì, cho nên ta mới mặt dày đi theo đến đây...", Tần Ninh liếc nhìn đạo sĩ áo đỏ.
Lúc này, tám người kia đang hớt hải đi làm cái kiệu.
Khổ nỗi, điều kiện có hạn nên tuy cái kiệu cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, tỉ mỉ được.