Lúc này, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ ửng hồng, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: “Lão đạo sĩ ta cảm thấy có chút không thích hợp, ngươi chờ ta một chút, ta phải dừng lại chút”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: “Ai bảo ngươi một mực nếm thử máu!”
“Lúc đó, chẳng phải là ta chỉ muốn bỏ ra một phần sức lực thôi sao, bằng không, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh cũng cảm thấy xấu hổ”.
Tần Ninh không nhiều lời nữa.
Lão đạo sĩ ngồi dưới đất, khuôn mặt đỏ hồng giống như là trang điểm thậm chí còn có chút thẹn thùng.
Hai mắt nhìn về phía Tần Ninh mang theo vài phần xinh đẹp.
Trong lúc đầu óc mơ hồ, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, rồi đột nhiên phát hiện ra, người đứng trước mặt mình không phải là một vị công tử phong độ.
Mà là một mỹ nữ tuyệt đẹp trong trang phục màu trắng, trên người khoác lụa mỏng, dáng người quyến rũ.
Khuôn mặt già nua của lão đạo sĩ đỏ bừng, khóe miệng chảy ra nước miếng.
Ầm! Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Lão đạo sĩ chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, máu tươi chảy xuôi xuống.
Ông ta lại nhìn người trước mặt, làm gì còn mỹ nữ tuyệt đẹp nào nịnh nọt mình, chỉ thấy Tần Ninh đang đứng đó, trong tay cầm một cây gậy gỗ nhìn ông ta.