Tần Ninh nói tiếp: “Người tiến vào nơi này không ít, một vài người bị mê hoặc tâm trí, nhưng một số người lại không sao cả…Xem ra, có khá nhiều người hiểu rõ về Hồng Sơn”.
Hai người không hề trì hoãn, một trước một sau đi sâu vào trong cả trăm dặm.
Trên đường gặp được không ít thi thể, một vài cái còn là tự giết lẫn nhau.
Cũng có một số thi thể nữ quần áo bị xé rách, rõ ràng là trước khi chết đã bị tra tấn dã man.
Hai người tiến sâu vào trong.
Núi non phía trước đột nhiên xuất hiện biến hoá quỷ dị.
Từng ngọn núi cao được phân tán ra, mỗi một ngọn núi đều vô cùng đồ sộ, hơn nữa, đều có cắm một cây cờ.
Một số ngọn núi từ giữa sườn núi phân tán ra, trông giống như hình dạng của cành cây.
Một số ngọn núi lại lan tràn trên không trung, uốn lượn mọc lên trên…Còn có một số khác trông không giống núi, mà lại giống như mái bằng…Đủ mọi hình dáng kỳ lạ.
Giờ phút này, lão đạo sĩ thấy một màn như vậy thì ánh mắt chuyển động.
“Kỳ diệu kỳ diệu”.