Lão đạo sĩ vội vàng nói: “Đây là nơi vị nhân vật lớn kia bồi dưỡng Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, Tần công tử, chúng ta cẩn thận một chút, vị nhân vật lớn kia có thể giết chết Viêm Ma Hùng, giết chúng ta chỉ là chuyện vô cùng đơn giản”.
“Nếu như ta đoán không sai thì người nọ đã mất rồi”.
Tần Ninh trực tiếp nói: “Theo chúng ta tiến vào nơi này, có tầng tầng trận pháp, là người bày trận, không có khả năng vị kia không biết, nhưng đến bây giờ, một bóng người cũng chưa thấy xuất hiện, trừ khi chủ nhân không còn ở đây, hoặc là chủ nhân đã chết rồi”.
Lão đạo sĩ sững sờ, lập tức nói: “Hình như đúng là như vậy, tiến vào trong này lâu như thế rồi mà không có nhìn thấy”.
Tần Ninh không nói nhiều nữa, đi thẳng về phía trước.
Đi một lát, bọn họ bước vào một vùng trũng.
Hai người đứng ở biên giới của vùng trũng.
Bọn họ nhìn về phía vùng trũng, vẻ mặt hai người không giống nhau.
Trong mắt Tần Ninh tràn đầy nghi hoặc.
Trong mắt lão đạo sĩ tràn ngập chấn động.
Nhìn qua thì vùng trũng có đường kính ước chừng trăm mét, bên trong là những cây Cửu Diệp Huyết Hồng Liên nở rộ.