Lý Khai Nguyên đi ra, nở nụ cười chân thành nói: "Nhà họ Lý ta và nhà họ Lăng xưa nay có giao dịch qua lại, Lăng Nghiêu huynh và Lý Khai Nguyên ta có tình cảm như anh em, bây giờ ông ta bị giết, đương nhiên Lý Khai Nguyên ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ".
"Tần Ninh, ngươi giết cha huynh của người ta, cướp tài sản của người ta, tâm tư ác độc, tội đáng chết vạn lần".
Đúng là biết đổ tội!
Tần Ninh lập tức cười nói: "Ta có tội ác tày trời sao?"
"Lăng Nghiêu dẫn võ giả nhà họ Lăng tiến về Cửu Châu, muốn giết người nhà họ Linh ta, ta không có cách nào đành giết bọn họ, sau đó mới tiến vào bên trong thành Thương Ngọc".
"Nếu như nhà họ Lăng không ra tay với ta, ta ra tay với bọn họ làm gì?"
"Cuộc tranh đoạt giữa các thế lực xưa nay đã như vậy, mạnh được yếu thua, ngươi không trêu chọc người khác, người khác trêu chọc ngươi đó là người khác không đúng".
"Thế nhưng nếu đã trêu chọc người khác, bây giờ lại phàn nàn bị người khác làm thịt? Đó là ngu xuẩn".
Tông chủ Trương Hủ Khánh sải bước ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Ăn nói hùng hồn thật, một nhân vật nhỏ đến từ Cửu Châu thế mà cũng có thể nói ra lời kiêu ngạo đáng giận như thế".