“Đám ngu xuẩn này, tưởng rằng Thiên Chuy Trì là nơi người nào cũng có thể vào sao”.
Bộc Xước cười ha ha nói: “Ta nhớ rõ lần ấy ta tham gia khảo hạch, cuối cùng chỉ có một nửa số người đi qua được Bách Luyện Trì, mà có thể tiến vào Thiên Truy Trì thì không đến mười người!”
“Tư Mã Tuyết Thiên, ta nhớ lúc ấy ngươi kiên trì được một nén hương phải không? Không hổ là đạo tử”.
Tư Mã Tuyết Thiên nghe được những lời này thì nhìn về phía Bộc Xước, hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cũng kiên trì được một nén hương trong Thiên Chuy Trì, nói những lời này là đang chờ ta khen ngươi sao?”
Mấy vị đạo tử, có ai mà không phải người tiến vào được Thiên Chuy Trì, kiên trì một nén hương?
Có thể trở thành đạo tử, điều đó chứng minh bọn họ là những người ưu tú nhất được ngàn chọn vạn tuyển bên trong nhóm đệ tử Thánh Đạo tông.
“Ta nhớ rõ năm đó, cái tên Hô Diên Bân kia kiên trì được hai nén hương”.
Khi đề cập đến chuyện này, Kha Viêm Vũ vẫn cảm thấy kính nể như trước.
Bọn họ đều đã vào trong đó, kiên trì được một nén hương đã cảm thấy cơ thể mình không thể thừa nhận được rồi, càng miễn bàn đến thời gian hai nén hương.
Hô Diên Bân, người đứng đầu bảy đạo tử.