Giờ đây, trong Sinh Tử Cốc đã tụ tập hơn một nghìn đệ tử.
Một số đệ tử định so tài với nhau trên các Sinh Tử Đài khác để giải quyết mối hận cũng bỏ ngang, chạy qua xem.
Gay cấn chết đi được!
Từ khi bảy đại đệ tử thành lập liên minh đến nay chưa bao giờ có chuyện thế này xảy ra trong Thánh Đạo tông cả.
Tần Ninh làm vậy khác nào vả mặt Tuyết Môn, hay nặng hơn là vả mặt Tư Mã Tuyết Thiên!
Hứa Tuấn Thăng bước từng bước lên Sinh Tử Đài, người xung quanh liên tục tránh đường.
"Ngươi là kẻ liều lĩnh nhất trong số các thiên kiêu ta từng gặp đấy".
Hắn ta hờ hững nói.
"Cây có mọc thành rừng vẫn sẽ bị gió quật gãy cành, đến đạo lý này cũng không hiểu!"
"Không biết khiêm tốn là gì!"
"Sớm muộn gì ngươi cũng chết không nơi chôn thân thôi!"
Nghe thấy những lời này của Hứa Tuấn Thăng, Tần Ninh không buồn không giận, chỉ cười khẩy: "Ta cần phải khiêm tốn ư? Sao ngươi biết ta không khiêm tốn?"
"Nếu ta nói rằng thật ra đây đã là thực lực của ta sau khi khiêm tốn rồi thì ngươi có tin không?"