Đi!”
Cảnh Hoành không nói lời nào, kéo luôn Tần Ninh đi.
Các đệ tử nội môn còn lại thấy một màn như vậy đều cảm thấy tức giận.
“Nương nó, có được đặc quyền, ông đây ghét nhất là loại người như thế!”
“Đừng ở chỗ này lải nhà lải nhải nữa, đó là Tần Ninh, là người lần trước giết chết một vị đệ tử tinh anh, nếu như ngươi có thể làm được việc này, ngươi cũng có thể có được đặc quyền!”
“Bốn tầng ý cảnh của Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, đời này của ông đây có thể lĩnh ngộ được ba tầng ý cảnh thì cho dù có chết cũng không có gì nuối tiếc!”
“Ngươi cũng đừng khoác lác nữa, ngươi có thể lĩnh ngộ được một tầng, chết cũng không uổng phí!”
“Cút…”, không ít đệ tử nội môn lúc này vừa ghen tị, vừa hâm mộ.
Ngự thú sư thực sự là rất thưa thớt, bởi vậy, nguyên thú được bồi dưỡng chuyên môn cho việc đi đường của Thánh Đạo tông cũng có số lượng hạn chế.
Hầu hết tất cả các đệ tử nội môn, tổng cộng khoảng hơn trăm người đều cưỡi chung một con nguyên thú phi cầm.
Chỉ có nhóm đạo tử mới có thể một mình khống chế một con nguyên thú phi cầm.