Đối với điểm tích luỹ, quả thực là Tần Ninh cũng không chút để ý.
Thế nhưng sáu người này lại chẳng biết xấu hổ, còn cảm thấy hắn được cứu giúp, điều này làm cho Tần Ninh không thể nhẫn nhịn được! Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Tả Hạo trở nên lạnh lùng, hắn ta tự tin nói: “Người bạn này, Thanh Lân Huyết Ngạc quả thực là chết trong tay ta, ta cứu mạng ngươi, không cần ngươi mang ơn, thế nhưng ngươi lại ngang ngược như thế, không khỏi có chút quá đáng?”
Tần Ninh nhất thời nở nụ cười.
Tức giận đến bật cười!
“Ngươi sợ nói ra sự thật, sẽ đánh mất thể diện trước mặt mấy sư huynh đệ này của ngươi đúng không?”
Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo nói: “Trước khi ngươi chém ra một kiếm kia, Thanh Lân Huyết Ngạc cơ bản là đã chết rồi, một kiếm của ngươi cùng lắm là phanh thây của nó ra, đừng nói là ngươi không có cảm giác gì!”
Lúc này, sắc mặt Tả Hạo vừa xanh lại vừa trắng, mấy người còn lại cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tả Hạo.
Liễu Nghênh lập tức hừ một tiếng rồi nói: “Không biết tốt xấu gì cả, cứu mạng ngươi mà ngươi còn nói như vậy?”