Tần Mộng Dao cười khổ nói: "Ta đột nhiên nghĩ năm xưa Diệp Vũ Thi đại nhân chăm sóc bốn đứa bé Mạnh Tử Mặc, Diệu Tiên Ngữ, Diệp Tuyết Kỳ, Bích Thanh Ngọc, mặc dù vô cùng phiền toái nhưng chắc chắn trong lòng lại cực kỳ vui vẻ".
"Người già rồi sẽ dễ thấy cô đơn".
Tạ Y Tuyền nghe vậy thì vội vàng nói: "Nếu dì Dao nói mình già rồi, vậy con đúng là không đất dung thân!"
Tần Mộng Dao cười nói: "Đứa nhỏ này, miệng ngọt thật, ta biết tính tình con lạnh nhạt, không thích nói lời từ chối, ở chỗ ta muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, không cần giấu giếm".
"Vâng...", hai người phụ nữ ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngân hà trên chín tầng trời bay qua trước mắt, khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Mà vào lúc này, trong lòng Tần Mộng Dao khẽ động, cong ngón tay bắn ra, một luồng ánh sáng bay từ ngoài cửa sổ vào bên trong phòng.
Tia sáng kia từ từ tiêu tán, chỉ thấy đó là một cái mầm nhỏ.
Mầm nhỏ rơi vào trước bàn, lăn lông lốc, sau đó dần dần mọc ra một đôi tay, một đôi chân, trên đầu có một chiếc lá xanh biếc, đột nhiên đứng dậy.
Mầm nhỏ có thể nói tiếng người, lúc này nhìn về phía Tần Mộng Dao, chắp tay nói: "Bái kiến phu nhân!"