Liễu Văn Truyền còn chưa mở miệng, thanh niên áo xanh Lý Tấn Hoa kia đã đi đến, nhìn về phía mấy người bọn họ.
“Liễu Văn Truyền, một năm nay, một đệ tử đứng đầu như ngươi lại trở thành chó săn cho Lý Nhàn Ngư, lúc đầu ta còn cảm thấy buồn bực, Lý Nhàn Ngư được sắc phong là thánh tử muộn nhất, căn cơ cũng yếu nhất, vì sao ngươi lại nương nhờ vào hắn ta!”
“Thì ra ngươi đã sớm biết, tên kia âm thầm phát triển, thực lực đã khủng bố tới mức này rồi”.
“Ngược lại ngươi cũng là một cái tên biết tìm lợi tránh hại”.
“Thế nhưng, cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ, lần này, Lý Nhàn Ngư chắc chắn sẽ phải chết, Liễu Văn Truyền nhà ngươi, cũng không cần phải sống sót”.
Những người xung quanh đằng đằng sát khí, tiến lên vây quanh bọn họ.
“Ngươi nói ai, chắc chắn sẽ phải chết?”
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tấn Hoa, hờ hững nói: “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng?”
Ánh mắt Lý Tấn Hoa lạnh lùng, thánh quang khiếp người nhất thời bao phủ Tần Ninh.
“Tiểu Đế Tôn tầng một?”
Lý Tấn Hoa cười nhạo nói: “Đồ không sợ chết!”