Thế nhưng tên khốn Thanh Vô Song này, lúc trước được người ta gọi là thánh tử đứng đầu, lại còn là cháu của thánh chủ thánh địa Thanh Dương, Thanh Dương Hoa, vậy mà lại vô liêm sỉ như thế.
Cực kỳ không biết xấu hổ!
“Tần công tử, nên làm như thế nào?”, Liễu Văn Truyền kích động nói.
Lúc này Tần Ninh bước ra một bước, nhìn về phía khu vực rộng lớn phía trước.
"Kim Diễm Thánh Sư thích lửa, mười mấy người có thể áp chế nó là dựa vào một bảo khí Chí Tôn".
Liễu Văn Truyền đưa mắt nhìn theo phương hướng Tần Ninh chỉ, chỉ thấy trên vùng đất rộng rãi phía trước, tổng cộng có mười sáu người, ba người phòng thủ, mười hai người vờn quanh bốn phía.
Ngoài ra còn có một người đứng ở bên ngoài chiến trường, tay cầm một cái gương huyền hỏa.
Trên cái gương huyền hỏa kia ngưng tụ ra từng hỏa văn, trải trên mặt đất xung quanh, mặt đất ngưng tụ từng hỏa văn khiến cho vị trí Kim Diễm Thánh Sư đứng bị hạn chế cực lớn.
Ngọn lửa trên người Kim Diễm Thánh Sư cũng không có cách nào bộc phát ra khí thế kinh khủng nữa.