Bên cạnh cô ta là Nguyên Minh Nguyệt với bộ một quần áo màu trắng đơn giản, khí chất nhẹ nhàng.
“Hai người Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt lần này gây ra chuyện lớn rồi!”, Lý Ý Nguyệt thản nhiên nói.
“Tại nơi diễn ra cuộc sơ tuyển này thì chuyện gì được tính là lớn?”, Nguyên Minh Nguyệt không nhịn được cười nói: “Mọi người đều vì tranh giành vị trí đứng đầu, thủ đoạn như thế nào thì có liên quan gì?”
“Cái mà mọi người nhìn vào, chỉ là kết quả cuối cùng”.
Lý Ý Nguyệt nghe vậy thì môi hơi giật giật nhưng cũng không nhiều lời.
Lần này, ngoại trừ năm vị đạo tử khác của Thánh Đạo tông, cùng với ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông là không có ở đây, thêm cả Mạc Thành Phong, còn những vị thiên kiêu khác, trên cơ bản là đều tập trung ở nơi này.
Chỉ vì cái tên Tần Ninh kia!
Làm cho người ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng được.
Thời điểm mọi người đang tụ tập ở đây, ngay khi tiếng gió gào thét truyền đến, dưới vách đá, một cỗ hơi thở khủng bố đột nhiên xuất hiện.
Thân hình cao lớn trăm mét của Cửu Anh bay lên trên, vững vàng dừng ở trên vách đá.
“Tần công tử”.
“Tần Ninh!”