Lý Huyền Đạo nhìn thoáng qua Diệp Nam Hiên, nghiêm nghị nói: “Từ giờ trở đi, huynh không được gọi ta là lão Lý nữa, huynh phải gọi ta là Lý sư huynh, hoặc là Huyền Đạo sư huynh”.
“Đối đãi với sư huynh, huynh phải khách khí, dùng lễ nghĩa của sư đệ!”
“Đệ cút đi!”
Diệp Nam Hiên lập tức mắng: “Ta một mực xem đệ như con trai, ngược lại đệ lại muốn làm sư huynh của ta?”
Lý Huyền Đạo nghe vậy thì lập tức mắng: “Gỗ mục thì không điêu khắc lên được”.
“Lão Lý, ta thấy tâm tư của đệ rất xấu xa, đệ là sư đệ của ta, vậy mà lại muốn làm sư huynh ta! Vậy thì đệ nói với sư tôn đi, để cho người sống lại thêm một đời nữa, thu nhận đệ trước rồi lại thu nhận ta!”
Lý Huyền Đạo cũng không thèm để ý đến, hắn ta vung tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện dưới chân, Lý Huyền Đạo đạp chân lên trường kiếm, đứng chắp tay cười nói: “Đao ý của huynh và kiếm ý của đệ, khi phối hợp với nhau chắc chắn sẽ cực kỳ mạnh mẽ, hiện giờ, chúng ta mở rộng biên giới cho nhà họ Linh cũng là đang giúp sư tôn giải quyết nỗi lo về sau, đi thôi!”
“Được!”
Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến cho sư tôn cảm thấy tự hào về ta, người bên ngoài mỗi khi nhắc đến Tần Ninh, sẽ nhớ tới đó là sư tôn của Diệp Nam Hiên”.