Từ lúc ở ngoài cấm địa cho đến lúc vào trong, các phe đều tổn thất rất nhiều nhân lực, cứ tưởng đến Tam Tử Vong Uyên là an toàn rồi chứ, ngờ đâu chào đón bọn họ là vô số chuyện quái lạ khác nữa.
"Chết tiệt, chết tiệt!"
Mặt mày Vũ Vạn Sơn tái mét, ông ta khẽ gầm lên.
Hàng loạt xích sắt đỏ như máu vụt lên cao, mỗi chiếc đều dày mười mét, phát ra tiếng leng keng mãi không ngừng.
Âm thanh ấy vô cùng chát chúa, vào lúc này, gần như mười mấy dặm quanh đây không nơi nào là không có xích sắt máu lao lên từ trong lòng đất.
Những sợi xích sắt ấy hội tụ trên đỉnh đầu mọi người, như hóa thành một đóa sen đỏ như máu lượn lờ trong các tầng mây.
Có điều đóa sen máu đó trông không hề đẹp chút nào, ngược lại còn khiến máu trong người sôi sục.
"Phụ thân, con thấy khó chịu quá!"
Một tiểu bối nhà họ Vũ lên tiếng, nói với khuôn mặt tái nhợt: "Con nghĩ con sắp nổ tung rồi..."
Người thanh niên Tiểu Đế Tôn nhất phẩm vừa dứt lời bỗng nổ tung, phát ra tiếng nổ khủng khiếp.