Thánh Vân Thiên nói tiếp: “Ngày đó, Thánh Võ Tổ Ấn có thể bị tiên sinh điều khiển, trong lòng ta đã sinh ra hoài nghi, bây giờ nghĩ lại, tổng hợp tất cả mọi chuyện, chắc chắn là tiên sinh”.
“Tuy nói việc chuyển kiếp sống lại này thật sự khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, thế nhưng nghĩ đến chuyện này lại xảy ra trên người tiên sinh, vậy thì cũng không phải là quá khó tin như trước…”
Lúc này, Tần Ninh mới mở miệng nói: “Nếu đã biết, vì sao không đi đến nhận ta?”
Thánh Vân Thiên vẫn khom lưng chắp tay như trước, nói: “Áy náy không chịu nổi, không dám nhận!”
Thánh Vân Thiên tiện đà nói: “Năm đó, tiên sinh ở lại bên trong Thánh Đạo tông, dạy bảo cháu trai Thánh Vô Khuyết của ta, con trai Thánh Dật Phi của ta, lại còn có ơn dìu dắt đối với ta và huynh trưởng”.
“Thế nhưng cho đến ngày hôm nay, lời nói hùng hồn đã từng nói với tiên sinh năm đó, một cái cũng chưa hoàn thành được, ngược lại, huynh trưởng, cháu trai, con trai ta… đều lầm đường lạc lối, ta đâu còn mặt mũi nào mà đối mặt với tiên sinh?”
Giờ phút này, Thánh Phi Vũ ngẩn người.
Tần Ninh, thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế khi ấy sao?
Đối với ký ức xa xưa, không phải là Thánh Phi Vũ đã quên, chẳng qua là hắn ta rất ít khi gặp được bị Đan Đế đại nhân thần bí kia.
Ngược lại, hai người Thánh Vô Khuyết và Thánh Dật Phi được vị tiên sinh kia chỉ dẫn.