Bàn tay Tần Ninh khẽ niết, một viên huyết đan lập tức xuất hiện, hắn đút nó cho Dịch Hàn Ngọc uống.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng cởi quần áo của Dịch Hàn Ngọc ra, chỉ thấy trên ngực có một vết thương, từ phía bên trái của cổ lan tận xuống dưới bụng trái, kiếm khí mãnh liệt đang không ngừng phá huỷ sự sống.
Một kiếm này phá nát hư không, nếu không phải Dịch Hàn Ngọc nghe được lời nói của Tần Ninh, phản ứng nhanh, thì một kiếm này đủ để giết chết hắn ta.
Mà lúc này, thân hình của Hứa Thất Dạ rút lui, sắc mặt tái nhợt, hắn ta vội vàng uống một viên đan dược, ổn định lại khí huyết đang có khuynh hướng điên cuồng trong cơ thể.
Ở bên này, một bóng người mặc áo trắng chậm rãi đi ra, cười nhạt nói: “Người ta chính là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển kiếp, ngươi không cẩn thận thì sẽ chết đấy”.
Thanh niên áo trắng có khuôn mặt tuấn tú phi phàm, khi đứng cùng một chỗ với Hứa Thất Dạ đều toả ra khí chất đẹp trai ngút trời.
Nghe được lời này, Hứa Thất Dạ hừ một tiếng rồi nói: “Chuyện gì xảy ra? Dịch Hàn Ngọc lại không chết…”
Thanh niên áo trắng bất đắc dĩ giang tay nói: “Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, là Tần Ninh nhắc nhở hắn ta, ta cũng không có biện pháp”.