Tần Ninh, Trần Nhất Mặc, Cửu Anh và ba con chó Đại Hoàng ngồi dưới chân núi trong ánh chiều tà dần lấp ló. Ba con chó Đại Hoàng nghe Tần Ninh kể về những sự tích năm xưa, không biết tìm ở đâu ra một cây đuốc, thậm chí còn nhóm lửa lên rồi thả vào trong đó.
Đến khi hắn kể xong, một trong ba con chó Đại Hoàng nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ hào hứng vô cùng: "Trần Nhất Mặc, hắn là sư tôn ngươi thật đấy, những gì hắn kể đều giống với những chuyện ngươi từng kể với bọn ta này!"
"Câm miệng, ồn ào quá".
Trần Nhất Mặc lại đưa lưng về phía Tần Ninh, đứng chắp tay, dường như hắn ta đang ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao.
"Nếu sư tôn ta bị người khác bóc tách hồn phách thì đương nhiên cũng tìm hiểu được mấy chuyện này thôi!"
Tần Ninh đưa mắt nhìn hắn ta, không giải thích gì thêm, chỉ nở nụ cười bình thản và nói: "Hồi phục được nửa ngày, ta có thể dung hợp đan điển được rồi".
"Lấy sáu quyển đan điển của ngươi ra đây".
Nghe vậy, ánh mắt của Trần Nhất Mặc đang quay lưng với Tần Ninh hơi mất bình tĩnh, hắn ta giễu cợt: "Lòi đuôi cáo ra rồi đấy à? Giờ ta lấy đan điển ra thì ngươi sẽ cướp chứ gì? Ở đây còn ai tiếp tay cho ngươi nữa, nói đi? Ngươi không thắng ta được đâu!"
Câu nói đầy khó hiểu của Trần Nhất Mặc làm Tần Ninh rất muốn xông qua lấy chày gỗ đập tên này chết tươi, nhưng nghĩ lại mình hiện giờ chưa phải đối thủ của hắn ta nên đành thôi.
"Không cần lấy hết đâu, một quyển thôi là được!"