Cửu Anh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trái cây kẹt ở trong miệng, nói: “Bọn họ… đã chết rồi…”
“Bọn họ… chết… chết… rồi?”
Giờ phút này, sự vui vẻ trong đôi mắt của Trần Nhất Mặc đột nhiên biến thành ngẩn ngơ.
“Ngươi đừng nói đùa”, Trần Nhất Mặc run run cười nói: “Trong Cửu Nguyên Vực, căn bản là không ai biết sư tôn chính là Linh Thiên Thần, chỉ biết người tự phong là Cửu Nguyên Đan Đế, sau khi trở thành Đan Đế, vẫn không ai biết đến nhà họ Linh…”
“Thời điểm ta còn chưa rời đi, lúc đến nhà họ Linh đều cực kỳ lặng lẽ, ta chỉ để cho Dịch Hàn Ngọc âm thầm chú ý nhà họ Linh, căn bản là không để cho hắn ta tiếp xúc với nhà họ Linh, ta…”
Nói đến đây, Trần Nhất Mặc nhìn về phía Cửu Anh, chỉ thấy Cửu Anh gật đầu nói: “Là sự thật, Tần gia cũng lấy được ba quyển trước của Cửu Nguyên Đan Điển từ trong nhà thờ tổ nhà họ Linh, lúc ấy, hắn khóc rất thảm thiết… Ta rất ít khi nhìn thấy hắn đau buồn như vậy…”
Giờ phút này, khuôn mặt Trần Nhất Mặc dại ra, cả người cứng đờ, ngây người tại chỗ.
Một lần ngây người này, một lần đứng này, ước chừng một tháng, không hề cử động chút nào, mãi cho đến ngày Tần Ninh xuất quan luyện chế ra mười mấy cái bình đan dược to to nhỏ nhỏ, khiến cho Tần Ninh trông có vẻ tiều tuỵ hơn không ít.
Tần Ninh vừa đi ra hỏi hang động đã nhìn thấy Trần Nhất Mặc đứng ở bên ngoài, hắn khẽ mỉm cười tiến đến nói: “Tổng cộng có sáu mươi sáu loại đan dược, phần lớn là bảo đan Chí Tôn bát phẩm, một số ít là cửu phẩm…”