"Diêm Môn sinh ra thế giới vốn đã là chuyện lạ thường rồi. Hồi đó phụ thân ta thống nhất vạn giới, lập nên Thương Mang Vân Giới, thống trị hàng vạn bộ tộc. Có điều thế giới được quy hoạch lại lần nữa, sức mạnh trời đất cũng thay đổi, hệ thống cảnh giới võ đạo được phân chia lại nên thế giới này cũng xảy ra một số thay đổi lạ lùng".
"Thật ra Diêm Môn là sản phẩm sau quá trình biến hóa của thế giới. Không gian lần lượt lột xác, điều chỉnh, xuất hiện sai lệch nên mới dẫn đến sự tồn tại của không gian kỳ lạ này".
"Chẳng qua không gian trong Diêm Môn xưa kia rất ổn định, linh khí tự nhiên cũng dồi dào, sinh ra biết bao là nguyên thú hùng mạnh, tự vận hành theo cách riêng của nó. Thế giới này là một vùng đất diệu kỳ, nhưng giờ đây nó đã gặp trục trặc".
Tần Ninh đưa Trần Nhất Mặc vượt qua từng ngọn núi cao, nói: "Có lẽ nguyên nhân cho chuyện này nằm trong khoảng thời gian bốn vạn năm trước. Từ khi ngươi vào đây lần nữa, thời gian trong này và thế giới bên ngoài chênh lệch nhau gấp trăm lần".
"Chưa kể không gian còn trở nên kiên cố, vững chắc hơn, không gì có thể phá nổi nên ngươi mới không thể ra ngoài".
"Nhưng trên thế gian này, bất kỳ một không gian nào cũng có lỗ hổng".
Tần Ninh thì thầm: "Giống như không thể từ Thương Mang Vân Giới, Trung Tam Thiên đến Hạ Tam Thiên, từ Hạ Tam Thiên đến đại lục Vạn Thiên vậy, vì một trăm phần trăm là chết chắc, nhưng lỗ hổng không gian ở phía nam là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta có thể lợi dụng nó".
"Ta vào đây đã được gần hai năm, chắc thế giới bên ngoài đã gần hai trăm năm trôi qua rồi..."