Dù sao, hôm nay, nếu như Vũ Thượng Trạch thua trong tay Lý Nhàn Ngư thì không có gì để nói, nhưng nếu như thua trong tay Tần Ninh cảnh giới tầng bốn…Vậy thì không biết sẽ đả kích lòng tự trọng của bao nhiêu thiên tài! Thử hỏi, Vũ Thượng Trạch xếp thứ năm trong bảng ngoại viện, là mục tiêu phấn đấu, là tấm gương sáng của biết bao nhiêu đệ tử ngoại viện?
Mà lúc này đây, mục tiêu, tấm gương của bọn họ, nếu như bị một người cảnh giới tầng bốn, một người không chút tiếng tăm gì đánh bại thì quả thực là phá hủy tất cả của bọn họ.
“Bùng nổ!”
Một lời vừa dứt, trong cơ thể Vũ Thượng Trạch phóng thích ra từng luồng nguyên lực cuồn cuộn, so với việc ngưng tụ lôi long lúc trước lại càng thêm khủng bố.
Chỉ trong chớp mắt, cả người Vũ Thượng Trạch bị vây trong trạng thái sôi trào, sức mạnh toàn thân như muốn lật đổ cả núi sông.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì nhíu mày.
“Có chút thú vị…”, giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, ngọn lửa bao phủ xung quanh nắm đấm, trong tay cũng bộc phát ra khí tức cực kỳ khủng bố, bao trùm lên toàn thân.
Nhất thời, cả người Tần Ninh giống như một người nham thạch đang bốc cháy dữ dội.
“Nếm thử cái này xem”.