Khi nhìn thấy bọn thiên kiêu thiên viện này nịnh hót và lấy lòng cô ấy, nàng ta càng tức giận không biết trút vào đâu.
Lúc này, Thánh Như Vân nhìn về phía Vân Sương Nhi, hừ lạnh rồi nói: "Vân Sương Nhi đã nói cô ta có phu quân rồi mà các ngươi còn đeo bám cô ta nữa là sao?"
"Các ngươi không biết chứ biết đâu người mà các ngươi xem như nữ thần triền miên dưới thân nam nhân khác, nuốt vào nhả ra mấy lần đấy!"
Câu này vừa cất lên, hai người Ninh Khuyết và Hoa Văn Nhiên đều nhướng mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Dù là nữ nhân xinh đẹp cách mấy thì người khác vẫn thấy buồn nôn khi bị nói những lời như thế.
Vân Sương Nhi nhìn sang Thánh Như Vân, chỉ liếc nàng ta một cái rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Không ngờ lời lẽ của mình lại không thể khiến Vân Sương Nhi tức giận, Thánh Như Vân càng tức anh ách hơn. Nàng ta chặn đường Vân Sương Nhi rồi chất vấn: "Vân Sương Nhi, ngươi nói gì đi chứ, lúc nào treo hai từ phu quân bên mồm, có phải ngươi đã có con với người ta từ lâu rồi không?
Phu quân ngươi là người phương nào?
Nói cho mọi người biết xem hai người có hợp nhau không nào! Nam nhân của ngươi ít nhất cũng là thiên tài tuyệt thế trong Tây Hoa Thiên chúng ta chứ?"
Vân Sương Nhi nghe đến đây thì nhíu mày, từ tốn trả lời: "Thiên kiêu trong Tây Hoa Thiên không ai có thể sánh bằng chàng ấy".