Phong Thanh Hạc Lệ

Chương 26


Phong Túc cả đêm qua không thể ngủ lại, cái giấc mơ chết tiệt kia cứ nằm như in trong đầu cậu.

Chẳng lẽ do cậu dục cầu bất mãn nên mới có suy nghĩ không đứng đắn với bạn học sao? Nhưng tại sao nhất định phải là bạn học nam chứ, còn là Trì Hạc nữa?
Đột nhiên chẳng biết nên làm sao cả.
Cậu mặc đồng phục vào chuẩn bị ra khỏi phòng, vừa mở cửa ló đầu ra ngoài đã thấy Trì Hạc đi từ dưới đi lên.

Phong Túc vừa thấy đối phương lập tức nhớ đến giấc mơ đêm qua, có chút chột dạ mà đóng cửa vào chờ đối phương đi qua.
Trì Hạc đứng trước cửa phòng gõ cửa mấy cái: "Phong Túc."
Đáp lại hắn là một khoảng không im lặng, sau khi thử gõ lại vài lần thì hắn cho rằng cậu đã đến trường rồi.

Vậy nên cũng không gõ nữa mà đi đến trường luôn.

Phong Túc ngồi trong phòng nghe tiếng bước chân đi xa dần mới dàm thò đầu ra.
Đường đi đến trường cậu cũng dáo dác nhìn quanh xem có bất ngờ đụng phải Trì Hạc hay không.

Cuối cùng cũng an toàn đến lớp mới dám thở phào một hơi.
"Này, Trì Hạc." Diệp Thiên Nam không biết từ đâu chui ra, đứng sau lưng Phong Túc vỗ vai cậu.

Phong Túc cả sáng nay đều nơm nớp lo sợ, đột nhiên bị vỗ vai thì không khỏi giật mình thiếu chút nữa là la lên luôn rồi.
Cậu quay đầu trừng mắt với Diệp Thiên Nam, không vui mà cất giọng: "Cậu biết gì chưa? Kỳ thi khảo sát lần này sẽ xếp lại lớp đấy.".

truyen bac chien
Xếp lại lớp? Nhà trường có còn ổn không vậy? Đột nhiên muốn xếp lại lớp là sao?
"Xếp lại làm gì chứ? Phiền phức."
Diệp Thiên Nam cảm thấy đối phương nói cũng có lý: "Đúng thế, nhưng mà nếu như xếp lại lớp thì lớp đầu vào sẽ chỉ toàn góp mặt của học bá thôi đấy.

Nghe đâu là dựa vào thành tích lần này để cử đi thi đấu đấy."
Thi đấu? Thi cái gì cơ?
"Ầy Trì Hạc, lần này chắc chắn cậu vẫn sẽ có tên thôi.

Hãy dẫn Đào Niên lần nữa vô địch nào." Diệp Thiên Nam vỗ vỗ vai Phong Túc vô cùng tin tưởng cất giọng.
Phong Túc thì ngơ ngơ ngác ngác nhìn Diệp Thiên Nam về vị trí ngồi.
Kỳ Ngôn bên này trước giờ vào lớp vài phút đứng trên bục giảng cất giọng: "Cả lớp chú ý.

Theo thông báo mới nhất của nhà trường thì vào lần thi khảo sát chất lượng lần này bên trường sẽ dựa theo thành tích để xếp lại lớp học.

Đồng nghĩa với việc lớp ta sẽ có vài bạn bị đẩy lên lớp đầu vào, cũng sẽ có vài bạn bị đẩy xuống lớp cuối cùng.

Mong mọi người lấy kỳ thi lần này làm động lực cố gắng, vì tương lai của chính các bạn."
Vừa mới nói xong, Kỳ Ngôn chuẩn bị bước xuống khỏi bục giảng cậu ấy lại cất giọng: "Đặc biệt có một vài bạn đi thi nộp giấy trắng, mong rằng lần này không như thế."
Trì Hạc nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, câu nói này là đăng nhắc nhở hắn sao? Dù sao đi thi nộp giấy trắng cũng chỉ có mình Phong Túc làm ra mà thôi.

Nhắc mới nhớ, hôm nay hắn còn chưa gặp cậu ấy nữa.
Phong Túc bên này lên lớp vẫn nghe giảng như thường.

Chẳng qua chỉ là mới có ba hôm nghĩ lễ chữ viết của cậu lại quay về lúc chưa luyện viết mà thôi.

Một đống bùi nhùi trên vở của Trì Hạc.
Mấy ngày sau đó, là những chuỗi ngày Phong Túc liên tục tránh mặt Trì Hạc.


Trì Hạc bị tránh đến mức cả người đều vô cùng khó chịu không ai dám đến gần.

Mang theo bộ dạng hậm hực đi trên hành lang không ngừng nghĩ xem tại sao Phong Túc lại tránh mặt hắn như thế?
Phong Túc lúc thì nép vào tường, lúc lại chạy nhanh như bị ma đuổi.

May mà khác lớp nên cũng không phải đụng mặt gì nhiều, đây quả là điều may mắn với cậu.

Nhưng mà tránh mãi cũng không phải ý hay, phải nghĩ cách.
"Cậu có cảm thấy cả tuần nay ác bá tâm trạng cực kỳ không tốt hay không?"
"Tất nhiên là có rồi.

Ai dám lại gần cậu ấy đâu chứ."
"Đúng thế, ngay cả Cố Lẫm thân với ác bá như thế mà còn bị đuổi không chút lưu tình kìa."
"Đừng nói nữa, ác bá tới rồi kìa."
Đúng như lời mấy bạn cùng lớp bàn tán, thực sự thì Trì Hạc bây giờ mang theo cái tâm trạng như ai đó nợ cậu ấy cả mấy chục triệu vậy đấy.

Đến lớp thì ngồi vào như bình thường, tâm trạng lúc nào cũng hậm hực không yên.

Giống hệt như một quả bom nổ chậm có thể nổ bất cứ khi nào cần thiết.
Quá đáng sợ rồi đi.
Rất nhanh đã đến kỳ thi chất lượng, sáng thi văn, chiều thi anh và toán.


Các môn khác sẽ xếp thi sau, phòng thi cũng không cố định.

Nên cả khối 11 đều cầu mong được chung phòng với học bá để lấy ít vía.
Phong Túc sau khi xác nhận được phòng thi của mình thì cũng chẳng quan tâm xem có ai quen biết ngồi chung hay không nữa.

Nhưng mà ngàn vạn lần cậu cũng không ngờ được rằng, ngay ngày thi đầu tiên đã phải chung phòng với Trì Hạc.
Hơn thế nữa hắn lại còn được xếp ngồi sau lưng cậu nữa chứ.

Chuông tập trung tại phòng thi đã vang lên, sau khi cán bộ coi thi nhắc nhở xong thì cũng bắt đầu phát đề.
Cả buổi sáng thi, phía sau lưng cậu đều không thoải mái.

Trì Hạc ngồi sau nhìn cậu chằm chằm, nhưng tay vẫn có thể làm bài như rồng bay phượng múa.

Lâu lâu cúi xuống xem đề, viết tiếp câu trả lời, còn không thì chính là hai mắt dán chặt vào lưng cậu không tha.
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, thi xong phải vọt lẹ thôi chứ đếch thể nào mà để bị bắt lại được..

Bình Luận (0)
Comment