Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 104

Hạ Mạt không hề nương tay mà tấn công vào người Vân La.

Khi cô ta nghĩ mình sắp bị Hạ Mạt đánh chết, đạo diễn Dương vội vàng chạy đến, ngăn cả hai người đang đánh nhau lại.

"Hai cô mau ngừng tay lại!"

Sau khi cho bảo vệ kéo Vân La và Hạ Mạt ra, đạo diễn Dương giận dữ nói:

"Các cô đều là người lớn cả rồi, vậy mà còn đánh nhau như học sinh tiểu học, có ra thể thống gì không?"

Hạ Mạt bị đạo diễn mắng, lập tức cúi đầu, ra vẻ biết lỗi.

Còn Vân La, vừa chịu đau vừa khóc lóc:

"Không phải tôi ra tay trước, sao lại mắng tôi?"

"Là ai ra tay trước?"

Đạo diễn Dương cảm thấy bản thân sắp nổ tung.

Khi hỏi câu này, ông cảm thấy như đang xử lý đứa con chưa đầy năm tuổi đang đánh nhau với bạn vì tranh giành đồ chơi của mình ở nhà.

Thật là, một người hơn hai mươi tuổi, còn một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, có thể so sánh được sao?

"Đạo diễn Dương, tất cả là lỗi của tôi, ông đừng trách Mạt Mạt."

Thẩm Thanh Âm thấy đạo diễn Dương nổi giận đùng đùng, vội nói.

"Đạo diễn Dương, ông đừng trách Thanh Âm, tất cả là do Vân La ăn nói không chọn lời mà mắng Thanh Âm, nếu không tôi cũng không tức giận đến mức đánh cô ta."

Ngay khi thấy Vân La định mở miệng, Hạ Mạt liền cố tình nói trước.

Đạo diễn Dương quay sang nhìn những người xung quanh, dùng ánh mắt hỏi han.

Thấy mọi người gật đầu, ông ta lại nhớ đến việc mìnhvừa rồi Vân La đã ăn nói như vậy với mình, thậm chí bản thân ông cũng đã nổi giận muốn đánh cô ta một trận.

Tâm trạng ông ta lập tức tốt lên không ít, cảm thấy Vân La đúng là cần được dạy dỗ.

Vân La nhìn thấy ánh mắt đầy sự đồng tình của đạo diễn Dương đối với Hạ Mạt, trong lòng càng tức giận.

Giờ đây, cô ta cho rằng không chỉ Thẩm Thanh Âm mà cả Hạ Mạt cũng có mối quan hệ không đứng đắn với đạo diễn Dương, nếu không tại sao ông ta lại thiên vị họ đến vậy.

Vân La không biết rằng chính vì sự cố chấp của mình mà đạo diễn Dương đã chán ghét cô ta từ lâu, và chẳng còn ai sẵn lòng bênh vực cho cô ta nữa.

Thấy không có ai đứng về phía mình, còn Thẩm Thanh Âm thì đang lo lắng nhìn vết cào đang chảy m.á.u trên mặt Hạ Mạt, trong lòng Vân La càng thêm bất bình.

Cô ta tiến đến, đẩy mạnh Thẩm Thanh Âm và lầm bầm:

"Đồ khốn kiếp, dám thay thế tôi, tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt."

Thẩm Thanh Âm cảm thấy Vân La dường như có vấn đề về tinh thần, nếu không thì cô ta cũng không thể trở nên điên rồ như vậy.

So với Vân La kiêu ngạo, cao ngạo ngày trước, đây như là hai con người khác nhau hoàn toàn.

Khi Vân La định lao lên tấn công lần nữa, Lâm Phong đã kịp giữ lấy tay cô ta và đẩy mạnh ra, khiến cô ta loạng choạng ngã sang một bên.

Lâm Phong trừng mắt nhìn Vân La, nói:

"Việc Thẩm Thanh Âm thay thế cô là do tôi và đạo diễn Dương đề xuất. Tôi không muốn diễn chung với loại người như cô."

Khi Lâm Phong nói vậy, đạo diễn Dương đứng nhìn bên cạnh.

Mặc dù lúc đó Lâm Phong đã dọa ngừng diễn để ép ông ta thay người, thậm chí còn muốn ông ta thay hết tất cả.

Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ Phong tổng, anh nói sẽ lo toàn bộ chi phí sản xuất và yêu cầu Thẩm Thanh Âm đóng vai chính.

Phong tổng cũng nói sẽ lo liệu vụ Hoa Vũ, điều này khiến đạo diễn Dương cảm thấy yên tâm, không còn lý do gì để từ chối.

Vì thế ông ta thuận theo tình thế mà đồng ý với Lâm Phong, nhưng điều làm ông ta khó hiểu là Phong tổng yêu cầu ông ta không được nói cho Thẩm Thanh Âm biết.

Đây cũng là lý do tại sao khi Lâm Phong nói rằng đó là đề xuất của anh ta, đạo diễn không hề lên tiếng.

"A a a!"

Vân La vô cùng kích động, lập tức hét lên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt, rồi chạy thẳng ra ngoài.

"Thẩm Thanh Âm, cô không sao chứ?"

Lâm Phong lo lắng hỏi.

Thẩm Thanh Âm vội rút tay ra khỏi tay Lâm Phong, nói:

"Cảm ơn Lâm tiền bối, tôi không sao."

"Không sao là tốt rồi."

Lâm Phong có chút ngượng ngùng rút tay lại, rồi gãi gãi đầu.

Trong khi đó, Diêu Nhược nấp một bên, không dám xuất hiện.

Cô ta sợ mình ra ngoài cũng sẽ trở thành đối tượng để Vân La trút giận, dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ cô ta.

Khi họ rời đi, Diêu Nhược mới bước ra từ góc khuất, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thanh Âm và những người khác, trên môi nở một nụ cười quái lạ.

Sau khi Vân La rời đi, đoàn phim trở nên yên tĩnh hơn nhiều, mọi người đều tập trung vào công việc quay phim.

Diêu Nhược cũng không bị thay thế, nhưng cô ta trở lại vai diễn ban đầu.

Còn vai nữ thứ hai thì được giao cho một người mà Thẩm Thanh Âm quen, Bạch Nhi.

Ngày đầu tiên Bạch Nhi vào đoàn, cô còn thân thiện chào hỏi Thẩm Thanh Âm.

Vì Bạch Nhi từng giúp đỡ mình trước đây nên Thẩm Thanh Âm cũng có ấn tượng rất tốt về cô.

Từ đó, không có thêm bất kỳ sự cố nào xảy ra trong đoàn, nhưng Thẩm Thanh Âm vẫn luôn cảnh giác.

Điều khiến cô ngạc nhiên là Diêu Nhược lại im lặng đến lạ thường, làm cho Thẩm Thanh Âm có cảm giác như cơn bão sắp đến.

Mặc dù không có ai gây rắc rối, nhưng Thẩm Thanh Âm lại có một phiền phức mới, đó là Lâm Phong.

Anh ta liên tục xuất hiện trước mặt cô, lúc thì tặng hoa, lúc thì tặng quà.

Dù Thẩm Thanh Âm không nhận, anh ta cũng để lại quà trong phòng hóa trang, khiến cô đau đầu không ít.

Cô đã nghĩ đến việc tránh xa anh ta, nhưng anh ta luôn lấy cớ cùng tập diễn hoặc mang kịch bản tới, khiến Thẩm Thanh Âm khó lòng từ chối.

Hơn nữa, anh ta cũng không giấu giếm kỹ năng, thậm trí còn tận tình truyền đạt kinh nghiệm, giúp Thẩm Thanh Âm học hỏi được rất nhiều.

Khi Thẩm Thanh Âm than phiền với Hạ Mạt khiến cô không nhịn được mà bật cười, nói:

"Mình đã sớm nhận ra rồi, từ ngày cậu bị thương là mình đã thấy anh ta hình như thích cậu rồi."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm liền bẹo eo Hạ Mạt một cái, khiến cô hét lên đau đớn, rồi trách móc:

"Cậu sao không nói sớm hơn cho mình biết? Cậu không biết là mình đang quen Phong Quyết à? Nếu anh ấy biết chuyện này, mình chắc canh ta sẽ gặp rắc rối lớn."

Hạ Mạt thì vẫn vô tư vỗ vai Thẩm Thanh Âm, nói: "Sợ gì chứ, hai người chẳng làm gì sai cả, quang minh chính đại mà."

"Anh ấy thậm chí còn ghen với Tiểu Thánh mình, huống chi là người khác. Cậu mau nghĩ cách giúp mình đi, làm sao để Lâm Phong bỏ ý định đó đi."

Thẩm Thanh Âm lo lắng nói.

"Nếu như cậu không thích thì cứ thẳng tanh ta từ chối thôi."

Hạ Mạt không để tâm, tiếp tục nói:

"Chuyện này vốn dĩ là tự nguyện, cậu không có tình cảm thì cứ từ chối."

"Như vậy liệu có hơi phũ phàng quá không?"

Thẩm Thanh Âm ngập ngừng, cảm thấy do dự.

Dù sao Lâm Phong cũng đã giúp đỡ cô nhiều lần, làm vậy liệu có phải là quá tàn nhẫn không?

"Cậu nên biết rằng, nếu không từ chối rõ ràng, anh ta sẽ nghĩ rằng cậu có chút cảm tình với anh ta, vì vậy anh ta sẽ không ngừng theo đuổi cậu."

Hạ Mạt bắt đầu đóng vai người tư vấn tình yêu.

"Được rồi, để mình suy nghĩ thêm."

Sau khi xong việc, Thẩm Thanh Âm định về nhà, nhưng không ngờ Lâm Phong lại đến, hỏi cô có rảnh không, muốn mời cô đi ăn tối.

Tim Thẩm Thanh Âm chợt đập mạnh, cô định từ chối, nhưng nhớ lại lời Hạ Mạt buổi chiều rằng nếu không có tình cảm thì tốt nhất là từ chối thẳng thừng, nên lời từ chối vừa ra đến miệng lại nuốt xuống, cô đồng ý với Lâm Phong.

Lâm Phong lập tức vui mừng đến mức không kìm được.

Nếu không phải vì lý trí, anh ta thậm chí đã muốn ôm lấy Thẩm Thanh Âm, vì sau bao nhiêu ngày theo đuổi, đây là lần đầu tiên cô đồng ý đi ăn cùng anh ta.

Nghĩ đến điều này, Lâm Phong không khỏi nở một nụ cười ngớ ngẩn.

Đây có phải là dấu hiệu Thẩm Thanh Âm cũng có chút thích mình không?

Lâm Phong dẫn Thẩm Thanh Âm đến một nhà hàng Âu nổi tiếng trong thành phố.

Thẩm Thanh Âm cũng đã nghe qua về nhà hàng này, nơi này rất đông khách, thường phải đặt trước, nếu không sẽ không có bàn.

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn Lâm Phong, thấy anh ta đang đi phía trước dẫn đường, nghĩ lại tối nay anh ta mới nói với cô, nếu theo thời gian này thì chắc canh ta không thể đặt bàn kịp, vậy nên anh ta hẳn đã chuẩn bị từ trước, đặt phòng từ lâu rồi mới mời cô.

Hơn nữa, nhìn thái độ của anh ta, rõ ràng là anh ta chắc canh ta cô sẽ đồng ý.

Thẩm Thanh Âm có cảm giác mình đã bị tính toán, trong lòng thấy không thoải mái.

Dù vậy, Thẩm Thanh Âm cũng không thể bỏ mặc Lâm Phong mà bỏ đi, hơn nữa cô đến đây là để nói rõ mọi chuyện, nên chỉ có thể theo sau anh ta lên tầng thượng vào phòng riêng.

Nhìn quanh căn phòng, Thẩm Thanh Âm cảm thấy hơi lo lắng, trong lòng có dự cảm không lành.

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm một lúc, sau đó lịch sự đưa thực đơn cho cô để gọi món.

Thẩm Thanh Âm mở thực đơn ra, nhìn lướt qua một cách vô hồn, mãi mà vẫn chưa gọi món.

Lâm Phong thấy vậy, hỏi:

"Không hợp khẩu vị của cô sao? Lỗi tại tôi không hỏi ý cô trước."

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm đầy áy náy: "Hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?"

"Không, không cần đâu. Ở đây rất tốt rồi."

Thẩm Thanh Âm lúng túng nói.

Chỗ này cũng ổn, dù có hơi lãng mạn, nhưng ít ra vẫn tốt hơn những nhà hàng chỉ dành cho các cặp đôi.

Nếu Lâm Phong chọn một nơi như vậy, chắc cô sẽ không thể ngồi yên được.

Thẩm Thanh Âm tùy tiện gọi một phần bít tết rồi đưa thực đơn lại cho Lâm Phong, nói:

"Tôi gọi xong rồi, anh chọn đi."

Lâm Phong cũng gọi một phần bít tết, thêm rượu vang, súp, tráng miệng và một loạt món khác.

Bỗng nhiên anh ta nhớ ra không biết Thẩm Thanh Âm có uống rượu không, liền hỏi:

"Cô uống rượu vang hay nước ép?"

"Nước ép đi."

Thẩm Thanh Âm đáp.

Cô biết khả năng uống rượu của mình, nên để tránh có chuyện gì xảy ra, tốt nhất vẫn là chọn nước ép.

Sau khi phục vụ rời đi, chỉ còn lại hai người.

Thẩm Thanh Âm thấy ngượng ngùng, mắt nhìn quanh quẩn khắp nơi, nhưng chưa một lần dừng lại trên người Lâm Phong, dù chỉ là một giây.

"Cô rất sợ tôi à?"

Lâm Phong đột nhiên hỏi.

"Hả? Không, không có mà."

Ban đầu Thẩm Thanh Âm chưa phản ứng kịp, sau đó mới hiểu ra, vội vàng đáp:

"Tôi chỉ thấy ngại khi ngồi riêng với một người đàn ông, không biết phải nói gì."

Lời nói của Thẩm Thanh Âm khiến Lâm Phong bật cười.

Sau đó anh mỉm cười nói:

"Là lỗi của tôi. Tôi không nghĩ ra chủ đề phù hợp, khiến cô thấy ngại, thật xin lỗi."

"Không, không phải vậy đâu."

Thẩm Thanh Âm vội vã xua tay.

Tại sao mỗi lần đối diện với Lâm Phong, cô đều trở nên lúng túng như vậy?

Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, rồi thấy một cây đàn piano trắng ở phía sau.

Anh ta đứng dậy, đi về phía cây đàn và ngồi xuống.

Anh ta đưa tay ấn thử một phím, lập tức có một âm thanh vang lên, rất êm tai.

Sau đó, Lâm Phong bắt đầu chơi đàn, vừa chơi vừa không ngừng ngoái đầu nhìn Thẩm Thanh Âm, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Lâm Phong đang chơi một bài tình ca, có tên là "Gặp Gỡ."

Có lẽ anh ta muốn tạo không khí vui vẻ hơn, nhưng Thẩm Thanh Âm lại càng cảm thấy lúng túng hơn.

Đúng lúc cô định cúi đầu xuống gầm bàn, thì nhân viên phục vụ lại bước vào, mang theo các món ăn họ đã gọi, điều này giúp Thẩm Thanh Âm giảm bớt cảm giác khó xử.

Bình Luận (0)
Comment