Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 129

Nhưng ngay khi Vân Dật vừa chửi một câu, đám người kia chỉ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng nở nụ cười khinh thường, hoàn toàn không coi anh ta ra gì.

"Chết tiệt!"

Vân Dật nghĩ rằng nếu không dạy cho đám người này một bài học, bọn họ sẽ chẳng e dè anh ta.

Tuy nhiên, đối phương có năm, sáu người.

Nếu thực sự phải động thủ, anh ta cần tìm vài người trợ giúp.

May mắn là nhà anh ta cũng không xa đây.

Chỉ cần gọi một cú điện thoại, ba anh ta có thể nhanh chóng phái người tới giải quyết.

Nghĩ vậy, Vân Dật lập tức lấy điện thoại ra, định gọi về nhà.

Nhưng khi đám côn đồ thấy anh ta có ý định đó, lập tức tiến tới.

Một người trông có vẻ là kẻ cầm đầu ngay lập tức giật lấy điện thoại của anh ta.

Vân Dật thấy vậy, chửi một tiếng:

"Chết tiệt, anh định làm gì?"

Nhưng lời của Vân Dật chưa dứt, tên cầm đầu đã giáng mạnh cú đá vào bụng anh ta, khiến anh ta đau đớn co quắp lại.

Tên đó không dừng lại, tiếp tục đá thêm vài cú mạnh vào người Vân Dật.

" Các...các người dừng lại ngay cho tôi."

Vân dật cố gắng chịu đựng cơn đau, cố gắng đứng dậy, nhưng đám người đó dường như chẳng coi lới Vân Dật ra gì, tiếp tục vây quanh và không ngừng tấn công.

Nhưng đám người đó dường như chẳng hề bận tâm đến Vân Dật, họ chỉ lạnh lùng nhìn anh ta với vẻ khinh thường.

Vài người trong số họ bắt đầu vây quanh anh ta.

Không chỉ vậy, đằng sau họ còn có thêm một nhóm người khác, rõ ràng cũng cùng một bọn với nhau.

Những người này từ từ tiến lại gần, và lúc này Vân Dật mới nhận ra rằng nhóm người này có đến hơn chục người.

"Cứu, cứu tôi!"

Vân Dật hoảng sợ khi thấy tình cảnh này, anh ta cố gắng bò lăn lộn trên mặt đất, mong trốn lại được vào trong xe.

Nhưng khi anh ta cố gắng tiến lại gần xe, thì lại bị những người này ngăn chặn, càng lúc càng khó thoát khỏi vòng vây.

Nhưng Vân La vừa chứng kiến cảnh Vân Dật bị nhóm người đó đánh tàn nhẫn, cô ta sợ rằng đám người kia sẽ kéo cô ta ra khỏi xe, nên đã nhanh chóng đóng cửa xe lại trước khi Vân Dật kịp quay lại xe.

Thấy vậy, Vân Dật tức giận chửi bới một tiếng.

Vân La cũng vội vàng cầm điện thoại lên, định gọi cứu viện.

Nhưng chưa kịp thực hiện, "rầm" một tiếng, cửa sổ bên cạnh cô bất ngờ bị đập vỡ tan tành, tạo ra một lỗ lớn.

Ngay sau đó, một bàn tay thò vào giật lấy điện thoại của cô ta.

Chưa dừng lại ở đó, người đó còn mở khóa cửa xe từ bên trong.

Khi nhìn thấy người đàn ông to lớn tiến về phía mình, Vân La sợ hãi kêu thét lên.

Vân Dật chứng kiến cảnh tượng này, biết rằng nếu tiếp tục ở lại, anh ta sẽ bị đánh cho đến gần chết.

Dù không rõ mục đích của nhóm người này là gì, nhưng chạy thoát là điều quan trọng nhất.

Anh ta liếc nhìn Vân La  một cái, rồi không nghĩ ngợi nhiều mà bỏ chạy.

Nhóm người kia nhìn thấy Vân Dật bỏ chạy, chỉ cười khẩy và không ai đuổi theo.

Nhưng khi quay đầu lại, họ lộ ra ánh mắt dữ tợn, hướng về phía Vân La.

Lúc này Vân La mới hiểu rằng đám người này đến là vì cô ta.

Còn anh trai của cô ta, để bảo vệ mạng sống của mình, đã bỏ chạy không chút do dự.

Vân La tức giận nghiến răng, cơn say rượu ban đầu đã bị nỗi sợ hãi làm cho tỉnh táo hoàn toàn.

Khi cô ta chưa kịp quyết định thì nhóm người đó đã nhanh chóng dùng dây trói cô ta lại, sau đó nhét một mảnh vải vào miệng cô ta, không cho cô ta phát ra tiếng nào.

Tiếp theo, họ lôi cô ta lên một chiếc xe khác và nhanh chóng phóng đi.

"Ba ơi!"

Lúc này Vân Dật chỉ lo chạy trốn, thậm chí còn vứt luôn đôi giày da trên chân vì cảm thấy vướng víu, giờ đây anh ta đang chân trần chạy về.

Vân Hách lúc này đang ngồi trên sofa, bình tĩnh nghĩ về công việc.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Vân Dật, ông ta cũng hoảng hốt, lập tức hỏi:

"Con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Vân Dật vừa mới về đến nhà, xác nhận an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe câu hỏi của Vân Hách, anh ta chợt nhớ ra đã để Vân La  ở lại, bèn run rẩy nói:

"Ba, Vân La... Vân La đang gặp nguy hiểm."

"Cái gì cơ?"

Khi nghe những lời này, Vân Hách lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa.

Vân Dật kể lại mọi chuyện đã xảy ra, Vân Hách cảm thấy không ổn liền lập tức điều động người đến nơi mà Vân Dật vừa nói.

Nhưng khi họ vừa đến nơi, chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn, chiếc xe của họ bị đập vỡ cửa sổ và không còn ai ở đó nữa.

"Có vẻ như bọn họ đã chạy rồi, khốn kiếp dám bắt con gái tôi, mau báo cảnh sát đi!"

Tại Căn hộ Thịnh Thế, Phong Quyết đang ngồi trên sofa cùng với Thẩm Thanh Âm và Phong Thánh, cả ba đang xem ti vi.

Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên, Phong Quyết nhìn Thẩm Thanh Âm rồi bước đến góc phòng để nghe điện thoại.

Khi nghe những gì người bên kia báo cáo, Phong Quyết chỉ khẽ mỉm cười lạnh lùng.

Cảnh tượng tối nay tại gia đình Vân La chắc chắn là do anh sắp đặt, nếu họ dám động đến Thẩm Thanh Âm, họ phải sẵn sàng chịu mọi hậu quả.

Sau khi dặn dò thêm một vài việc, Phong Quyết tắt điện thoại và quay lại sofa.

Nhưng vừa mới đến gần, anh đã thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Âm nhìn mình, như thể đã hiểu rõ tâm tư của anh.

Phong Quyết suy nghĩ một chút, thở dài, rồi nắm tay Thẩm Thanh Âm nói:

"Tất cả những điều này là do họ tự chuốc lấy."

Anh vốn không muốn để Thẩm Thanh Âm biết mình đang làm gì, vì cô đã trải qua quá nhiều cú sốc, anh không muốn cô lại phải lo lắng thêm về những chuyện khác.

Nhưng Thẩm Thanh Âm đã ở bên anh một thời gian, những suy nghĩ của anh không thể thoát khỏi ánh mắt cô.

Vì vậy, anh không muốn giấu diếm nữa, thẳng thắn nói với cô về những việc mình đã làm.

Phong Quyết kể cho Thẩm Thanh Âm nghe về việc anh sai người bắt cóc Vân La và sỉ nhục cô ta, khiến Thẩm Thanh Âm không khỏi thở dài.

Tất cả những chuyện này đều xuất phát từ việc Vân La tham gia và âm thầm hãm hại cô, nếu cô ta không có tâm địa xấu xa như vậy, thì có lẽ bây giờ cũng không bị Phong Quyết xử lý như thế này.

Vì vậy, lúc này Thẩm Thanh Âm cũng rất hiểu quyết định của Phong Quyết, vì cô biết rằng anh lo lắng cho cô và không thể nhịn nổi cơn tức giận khi bị người khác ức hiếp.

Anh đã sử dụng cùng một phương thức để đối phó với họ.

Thẩm Thanh Âm nắm tay Phong Quyết, cười nói:

"Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã sắp xếp tất cả những điều này."

Bên cạnh, Phong Thánh nhìn hai người họ nói chuyện, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt to chớp chớp, sau đó như thể bỗng hiểu ra những gì họ đang bàn luận, lộ ra ánh mắt có phần sâu xa, nhưng cũng không xen vào nhiều.

Cả ba người lại như không có chuyện gì xảy ra, trở về ngồi trên sofa, tựa vào nhau, xem chương trình truyền hình trước mặt.

Và vào ngày hôm sau, những bức ảnh nhạy cảm của Vân La  bị chụp trần đã ngay lập tức được đăng tải trên các phương tiện truyền thông và báo chí lớn, khiến cho chuyện này trở nên ồn ào khắp nơi.

"Thật đáng ghét!"

Sau khi bị nhóm người đó bắt đi, Vân La đã phải chịu đựng những gì tồi tệ nhất.

Giờ đây, cơ thể cô đầy vết thương, may mắn là họ còn để lại quần áo cho cô ta, không để cô ta trở về nhà trong tình trạng hoàn toàn trần truồng.

Nhưng giờ đây, Vân La không thể nào chịu đựng thêm được nữa.

Cô ta cố gắng chống chọi với cơ thể đang đau đớn, từng bước đi về nhà.

Khi chưa đến cửa nhà, cô ta đã thấy ngôi nhà yên tĩnh thường ngày giờ đây đã bị vây quanh bởi một đám đông.

Họ không chỉ cầm mic mà còn cầm cả máy ảnh, như thể ai cũng muốn chen vào trước để chụp hình phỏng vấn.

Vân La đứng sững lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình.

Sau khi anh trai cô ta bỏ rơi cô ta hôm qua, khiến cô ta phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, giờ lại còn để cô ta trở về trong tình trạng này.

Giờ đây, nhóm người này lại chặn ở cửa nhà cô ta, không biết đang làm gì.

Vân La lúc này đã tức giận đến cực điểm, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Nhưng cô ta không nhận ra hình ảnh của mình lúc này thật sự khiến người khác phải khiếp sợ.

Cô ta ăn mặc lếch thếch, tóc tai bù xù, những chỗ không bị che phủ bởi quần áo lộ ra nhiều vết thương.

Vân La giận dữ tiến lại gần, kéo một người trong đám đông ra và đẩy anh ta xuống đất, mắng: "Các người đi hết đi cho tôi!"

Những người xung quanh nghe thấy lời cô ta, đều quay đầu lại.

Nhưng khi nhìn thấy diện mạo hiện tại của Vân La, họ lập tức ngạc nhiên.

"Đó là Vân La, cuối cùng cũng đã thấy cô ấy!"

"Nhanh lên, phỏng vấn đi!"

"Cô Vân La, có phải những gì được báo cáo sáng nay là thật không? Có thể cho chúng tôi biết tối qua đến sáng nay đã xảy ra chuyện gì không?"

Vân La chỉ muốn đuổi đám người này đi để trở về nhà, không ngờ vừa đến gần, họ đã lập tức vây quanh cô ta, những máy quay liên tục hướng về phía cô ta.

Những câu hỏi của các phóng viên khiến đầu Vân La như bị nổ tung.

Tối qua...

 

Tối qua cô ta rõ ràng đã phải chịu đựng những gì tồi tệ từ đám côn đồ, nhưng tại sao mọi chuyện lại bị biết nhanh đến vậy?

Có phải là do...

Vân La nhớ lại việc họ đã chụp rất nhiều ảnh cô ta trong tình trạng khỏa thân, thì ra họ đã sớm phát tán những bức ảnh đó tới các phương tiện truyền thông.

Và nhìn tình huống hiện tại, rõ ràng họ đã biết điều đó.

Những phóng viên vẫn tiếp tục chụp ảnh cô ta, cố gắng để phỏng vấn.

Vân La cũng hiểu rằng hình ảnh hiện tại của cô ta chắc chắn sẽ bị phát tán trên mạng, và cô ta không muốn mọi người thấy mình trong tình trạng thảm hại này.

Bình Luận (0)
Comment