Hôm sau, ba người họ đã đặt chuyến bay rất sớm, vì vậy họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đến sân bay.
Bây giờ, khi cuối cùng đã xác định sẽ rời khỏi nơi này, Thẩm Thanh Âm cảm thấy tâm trạng mình đã thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần lên máy bay, trở về đất nước của mình, về lại môi trường quen thuộc, thì những mối nguy tiềm tàng sẽ không còn là mối đe dọa lớn với cô.
Dù sao thì trở về môi trường quen thuộc, ít nhất cô cũng có thể ứng phó được một chút.
“Mẹ ơi, mẹ đừng lo, chúng ta sẽ sớm về thôi.”
Phong Thánh thấy được suy nghĩ của Thẩm Thanh Âm, lập tức đưa tay nhỏ nhắn dễ thương của mình lên nắm lấy tay cô, ý muốn an ủi cô đừng quá lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm cũng nhoẻn miệng cười, đưa tay xoa đầu Phong Thánh, nói:
“Mẹ biết rồi.”
Phong Quyết lúc này đang ngồi bên cạnh ôm Thẩm Thanh Âm, thì điện thoại bất ngờ reo lên, anh lập tức nhấc máy.
Hiện tại họ đang ở phòng chờ, còn một giờ nữa là máy bay sẽ cất cánh.
Phong Quyết bên cạnh đang nói chuyện công việc qua điện thoại, Thẩm Thanh Âm thì lười biếng dựa đầu vào vai anh.
Khi cô đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên có một vật gì đó rơi xuống trước mặt mình.
Thẩm Thanh Âm mở mắt ra, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một chiếc ví.
Cô liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng thấy có một người vừa vội vàng đi qua bên cạnh mình, mà giờ đây đã đi xa.
Thẩm Thanh Âm đang muốn gọi người đó lại, nhưng trong sân bay đông đúc như vậy, cô không biết nên gọi người đó bằng gì, vì vậy đành bỏ qua.
Chỉ là, Thẩm Thanh Âm liếc thấy bên trong chiếc ví có kẹp những giấy tờ quan trọng như chứng minh thư.
Nếu như những thứ này mà bị mất, thì thật sự rất phiền phức.
Nghĩ vậy, sau một chút do dự, cô vẫn quyết định trả lại chiếc ví cho người đó.
“Phong Quyết, em vào nhà vệ sinh một chút.”
Thẩm Thanh Âm vừa nhìn thấy người đó đi về hướng nhà vệ sinh, liền nói với Phong Quyết.
Phong Quyết lúc này vẫn đang nghe điện thoại, chưa kịp đáp lại, Thẩm Thanh Âm đã đứng dậy, cầm chiếc ví trong tay, đi về phía nhà vệ sinh.
“Chào anh, đây là…”
Khi Thẩm Thanh Âm khó khăn lắm mới gần đuổi kịp người đó, thì người đó lại không đi thẳng vào nhà vệ sinh, mà lại vòng qua một chỗ khác.
Thẩm Thanh Âm nghĩ một hồi rồi lại đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Chào anh, đồ của anh rơi này, đây là ví của anh phải không?”
Người đứng trước mặt nghe thấy lời nói của cô, bước chân cũng dừng lại rõ rệt.
Sau một hồi lâu, người đó mới từ từ quay đầu lại.
Khi Thẩm Thanh Âm nhìn rõ khuôn mặt bị che dưới chiếc mũ, cô bất ngờ giật mình hoảng sợ.
Cô không thể không thét lên, nhưng vì quá hoảng sợ mà không thể phát ra âm thanh nào.
“Được rồi, Thẩm Thanh Âm, lâu rồi không gặp.”
Người đứng trước mặt cô chính là Diêu Nhược.
Diêu Nhược kéo chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt quen thuộc mà cô từng biết.
Lúc này, trên mặt Diêu Nhược hiện lên vẻ hung ác, khiến Thẩm Thanh Âm cảm thấy càng lúc càng sợ hãi.
Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này không có ai, rõ ràng là Diêu Nhược cố ý dẫn cô đến nơi hẻo lánh này.
Thẩm Thanh Âm bỗng hiểu ra, hóa ra vừa rồ cô lại một lần nữa rơi vào cái bẫy của Diêu Nhược.
Diêu Nhược cố tình làm rơi chiếc ví trước mặt cô, để dụ dỗ cô đến đây.
Vậy cô ta định làm gì đây?
Thẩm Thanh Âm không khỏi hồi tưởng lại những việc Diêu Nhược từng làm với mình, cảm thấy hiện tại cô đang ở trong tình huống rất nguy hiểm.
Diêu Nhược đã theo dõi cô nhiều ngày trước, giờ đây còn không ngại theo tới tận sân bay.
Rõ ràng Diêu Nhược đã lên kế hoạch rất chu đáo, và mục tiêu chính là Thẩm Thanh Âm.
Không thể ở lại đây thêm nữa.
Thẩm Thanh Âm nghĩ như vậy, lập tức định quay lưng bỏ đi.
Nhưng Diêu Nhược đã nhắm thẳng vào cô, làm sao có thể để cô đi như vậy được?
Nghĩ vậy, Diêu Nhược lập tức nắm tóc Thẩm Thanh Âm, kéo cô trở lại.
Tóc của Thẩm Thanh Âm bị kéo mạnh, đau đến nỗi cô phải nhăn mặt, cả người cũng bị kéo lùi lại không tự chủ.
Diêu Nhược nắm chặt tóc cô, kéo cô vào một góc khuất.
Lo sợ bị phát hiện, Diêu Nhược nhanh chóng đẩy Thẩm Thanh Âm vào một buồng nhỏ, đóng cửa lại, rồi ném cô sang một bên.
Khi Thẩm Thanh Âm thoát khỏi sự kiểm soát của Diêu Nhược, cô vẫn chưa cảm thấy mình đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngược lại, bây giờ cùng ở trong không gian kín đáo với Diêu Nhược lại khiến cô càng thêm sợ hãi.
Cô chăm chú nhìn Diêu Nhược, lo sợ không biết cô ta sẽ làm gì tiếp theo, vừa quan sát hành động của cô ta, vừa chất vấn:
“Diêu Nhược, cô định làm gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thanh Âm, Diêu Nhược cười khinh bỉ, nhướng mày, nhìn xuống Thẩm Thanh Âm với ánh mắt đầy sự ghê tởm, nói:
“Thẩm Thanh Âm, cô dám hỏi tôi muốn làm gì sao? Nếu không phải vì cô, tôi đâu có rơi vào tình cảnh này!”
Sau khi âm mưu kết hợp với Vân La để hãm hại Thẩm Thanh Âm thất bại, thấy ngay cả Dung Duệ cũng đã bị Phong Quyết xuống tay, Diêu Nhược biết rằng nếu không nhanh chóng trốn chạy, ắt sẽ bị Phong Quyết băm thành trăm mảnh, vì vậy mới buộc phải trở về Ý.
Trong thời gian đó, cô ta cũng luôn bị hận thù che mắt.
Nếu không phải vì Thẩm Thanh Âm, hiện tại Diêu Nhược đã không đến nỗi trở thành kẻ bị cả xã hội xa lánh, phải sợ hãi việc bị Phong Quyết phát hiện, mỗi khi ra ngoài đều phải giấu diếm, lo lắng không biết ngày nào đó mình sẽ gặp phải chuyện bất hạnh.
Không lâu trước đây, cô ta cũng đã nhận được tin tức từ tổ chức, biết rằng Thẩm Thanh Âm dám đơn độc dẫn theo Phong Thánh đến Ý.
Khi nghe được tin tức này, Diêu Nhược cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mục tiêu mà cô ta luôn khao khát cuối cùng cũng đã đặt chân đến địa bàn của mình.
Vì vậy, cô ta không thể nào bỏ qua Thẩm Thanh Âm.
Tuy nhiên, trong lòng cô ta vẫn có chút lo lắng, sợ rằng sẽ bị Phong Quyết cản trở một lần nữa, nên cô ta cũng không vội hành động, mà quyết định quan sát kỹ càng trong vài ngày.
Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy hối hận là, chỉ hai ngày trước, cô ta phát hiện ra Phong Quyết cũng đã đến Ý, đi theo Thẩm Thanh Âm.
Giờ đây, khi thấy họ chuẩn bị rời khỏi Ý, Diêu Nhược biết rằng nếu không hành động ngay, sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nghe những lời của Diêu Nhược, Thẩm Thanh Âm không khỏi nhíu mày, phản bác:
“Diêu Nhược, làm sao cô có thể nói như vậy? Tôi chưa từng làm hại cô. Hiện tại thành ra như vậy, là do cô tự chuốc lấy mà thôi.”
“Tự chuốc lấy?”
Diêu Nhược nghe thấy lời này, sắc mặt càng thêm u ám, nụ cười trên môi trở nên dữ tợn.
Hiện giờ, cô ta đã hoàn toàn không còn đường lui, bất kể có g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Thanh Âm hay không, cô ta cũng không thể như trước đây mà tự do đi lại.
Và giờ đây, trong lòng cô ta không thể nuốt trôi cơn giận này, nếu không loại bỏ Thẩm Thanh Âm, thì làm sao cô ta có thể giải tỏa mối hận trong lòng?
Nghĩ vậy, Diêu Nhược không muốn trì hoãn thêm, lập tức rút một con d.a.o nhỏ từ trong áo khoác ra.
Khi Thẩm Thanh Âm nhìn thấy con d.a.o sắc bén, sắc mặt lập tức tái mét.
Cô nhớ rằng trước đây, chính từ loại d.a.o này, cô đã bị Dung Duệ cắt một vết thương lớn, khiến cơ thể mình đến giờ mới từ từ hồi phục.
Rõ ràng, Diêu Nhược hiện tại cũng không có ý định tha cho cô.
Nếu như giờ phút này mình thật sự gặp nạn dưới tay Diêu Nhược, thì Phong Quyết và Phong Thánh...
Chỉ cần nghĩ đến hai ba con họ, Thẩm Thanh Âm cảm thấy lòng mình đau nhói.
Không được, bất kể thế nào, cô cũng phải sống sót.
“Diêu Nhược, cô đừng quá kích động.”
Thẩm Thanh Âm cũng đang cố gắng thuyết phục Diêu Nhược.
Tuy nhiên, khi Diêu Nhược nghe thấy những lời này, cô ta lại càng không thèm để ý và lập tức giơ tay lên.
Thẩm Thanh Âm thấy Diêu Nhược lao đến, vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng không gian trong cái buồng nhỏ này thực sự quá chật chội, khi hai người cùng ở trong đây, nó đã trở nên vô cùng ngột ngạt, nên giờ Thẩm Thanh Âm không còn đường lui nào nữa.
Diêu Nhược lại giơ tay lên và muốn đ.â.m vào Thẩm Thanh Âm. Cô chỉ còn cách siết c.h.ặ.t t.a.y Diêu Nhược, không để cô ta đạt được mục đích.
“Thẩm Thanh Âm, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi. Dù sao, hôm nay cô chắc chắn không thể thoát khỏi tay tôi. Tôi nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô, người phụ nữ đáng ghét này!”
Khuôn mặt Diêu Nhược hiện lên vẻ hung ác, khiến Thẩm Thanh Âm đứng đối diện cũng cảm thấy rất sợ hãi.
Dù cho giờ đây Diêu Nhược đã như một kẻ điên, một lòng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
Nhưng Thẩm Thanh Âm, vì khao khát sinh tồn mãnh liệt, cũng đang ra sức kháng cự.
Thế nhưng, Diêu Nhược đã từng luyện võ, nên sức mạnh của cô ta dĩ nhiên vượt trội hơn Thẩm Thanh Âm.
Diêu Nhược lại tiếp tục dùng sức, muốn đ.â.m vào người Thẩm Thanh Âm.
Thấy tình thế này, Thẩm Thanh Âm không còn cách nào khác. Nhìn thấy con d.a.o sắc bén sắp đ.â.m vào mình, nhân lúc Diêu Nhược không để ý, cô bất ngờ cắn vào tay Diêu Nhược.
“Á!”
Diêu Nhược cảm thấy đau, chỗ tay bị cắn lập tức in dấu răng.
Nhưng lúc này, cơn giận trong lòng Diêu Nhược lại càng bùng nổ, cô ta lại vung tay, con d.a.o vừa khéo cắt vào tay Thẩm Thanh Âm.
Thẩm Thanh Âm cúi đầu nhìn, thấy một vết thương vừa bị cắt ra trên cánh tay mình đang chảy m.á.u không ngừng.