Thẩm Thanh Âm chạy hối hả, cuối cùng cũng đến trước một căn phòng khác trong ngôi nhà cổ.
Qua cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng vào trong, ánh sáng ấm áp làm rực rỡ khuôn mặt của một cậu bé.
Cậu bé ngủ rất say, có thể thấy Phong Thánh đang nằm yên ổn trên giường, không hề bị thương.
Thẩm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thở một hơi thật dài.
Có thể do tiếng bước chân của cô quá lớn, hoặc là vì cô vừa chắn mất ánh sáng mặt trời dịu dàng.
Đột nhiên, cậu bé đang ngủ say bị đánh thức.
Phong Thánh từ từ mở mắt, rồi dụi dụi mắt, nhìn về phía cửa sổ.
Ngay khi nhìn thấy Thẩm Thanh Âm, ánh mắt cậu bé lập tức sáng bừng lên.
"Mẹ ơi!" Cậu bé reo lên vui mừng.
Trước mặt cậu là Thẩm Thanh Âm với vẻ mặt lo lắng.
Thẩm Thanh Âm lập tức làm dấu "suỵt" với Phong Thánh, rồi lén lén nhìn quanh, sau đó mới bước vào.
Do trước đó cô chạy đến đây, giờ thở hổn hển, mắt nhìn cậu con trai với vẻ kiểm tra.
Cô gấp gáp hỏi: "Giờ con thấy sao? Có chỗ nào không thoải mái không? Nhất định phải nói cho mẹ biết nhé."
Phong Thánh bình tĩnh trả lời: "Mẹ ơi, con không sao."
Thấy Phong Thánh bình yên vô sự, còn có thể nói chuyện với mình, Thẩm Thanh Âm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm chầm lấy Phong Thánh.
"Mẹ rất lo cho con." Cô nghẹn ngào nói.
Thấy mẹ mình như vậy, Phong Thánh nhíu mày, vỗ về lưng Thẩm Thanh Âm: "Dù mẹ không ở bên cạnh, con cũng sẽ tự bảo vệ mình, nên mẹ yên tâm đi."
Thẩm Thanh Âm ôm chặt Phong Thánh, nước mắt lăn dài.
Trong lòng cô luôn đau nhói, nếu như chuyện này không xảy ra, thì tốt biết bao.
"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, hãy tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Phong Thánh nghiêm túc, như một người lớn, an ủi Thẩm Thanh Âm.
Mặc dù Phong Thánh chỉ là một đứa trẻ, nhưng những gì cậu bé nói lúc này lại khiến Thẩm Thanh Âm cảm thấy an lòng.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Âm không khỏi mỉm cười: "Chỉ cần con không sao là tốt rồi, mẹ chỉ là lo cho con quá thôi."
Xem ra ngoại trừ tình huống hôm trước, bọn họ không gây tổn hại gì cho Phong Thánh.
Thẩm Thanh Âm dặn dò vài câu, rồi lo lắng vì mình lại kéo Phong Thánh vào chuyện này, nên nhanh chóng rời khỏi.
Thấy Phong Thánh bình an vô sự, Thẩm Thanh Âm trở về phòng, tâm trí lại bay xa, chỉ mong mọi chuyện sẽ yên ổn.
Ngày tháng thế này, cô không thể chịu đựng thêm được, chỉ mong hai người, Phong Quyết và Phong Thánh, đều khỏe mạnh.
Ở một nơi khác, Phong Quyết bị giam trong phòng thẩm vấn.
Lúc này, mái tóc anh hơi rối, cà vạt lệch sang một bên, bộ vest cũng nhăn nheo, duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm của anh tỏa ra sức mạnh đáng sợ.
Phong Quyết bị trói chặt vào cột gỗ, anh đã ngồi ở đây một thời gian dài, nhưng vẫn chưa thấy ai bước vào phòng thẩm vấn.
Rốt cuộc bọn họ định chơi trò gì đây? Nhưng Phong Quyết luôn sẵn sàng ứng phó.
Đột nhiên, một tràng vỗ tay chậm rãi vang lên bên tai Phong Quyết.
Anh ngẩng đầu nhìn người vào, không khỏi hừ lạnh, hóa ra lại là Dung Duệ.
"Thật trùng hợp, không ngờ một người như anh cũng ghé thăm phòng thẩm vấn này."Dung Duệ châm chọc nói.
Phong Quyết im lặng, không thèm phí lời với kẻ như vậy.
"Để tôi đoán xem anh vào đây bằng cách nào, nhưng cũng không sao, dù sao cũng là anh tự chui đầu vào rọ, không phải sao?"
Dung Duệ đứng trước Phong Quyết, ánh mắt đầy khinh miệt.
Thấy Phong Quyết không nói, Dung Duệ cười nhạt, hỏi: "Sao không nói gì? Phải chăng không thể mở miệng?"
Phong Quyết hoàn toàn không muốn để tâm, trong mắt anh, Dung Duệ như một con gà kêu la lảnh lót.
Hilton vẫn chưa xuất hiện, trong khi Dung Duệ lại có mặt trong phòng thẩm vấn, Phong Quyết lạnh lùng nhìn Dung Duệ, đánh giá anh ta.
Không ngờ rằng, trò chơi của Hilton thật sự không ít.
"Anh nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ sự xuất hiện của tôi khiến anh ngạc nhiên à?"Dung Duệ nói.
"Không có gì."Phong Quyết trả lời một câu hiếm hoi, ánh mắt chứa đầy khinh bỉ.
"Tôi còn tưởng rằng anh đã bị dọa thành câm rồi chứ, không phải anh luôn không chịu nói chuyện với tôi sao?"Dung Duệ không chút khách khí nói.
Phong Quyết chỉ cười lạnh, sự xuất hiện của người này không khiến anh ta cảm thấy bất ngờ.
Việc Dung Duệ xuất hiện trong phòng thẩm vấn cũng nằm trong dự đoán của Phong Quyết.
Anh đã sớm nghĩ đến sẽ có một kết quả như vậy, mọi thứ đều nhằm vào anh mà thôi.
Trong khi bọn họ đang tính toán, Phong Quyết cũng đang có kế hoạch riêng, nên anh không cảm thấy sự xuất hiện của Dung Duệ có gì bất ngờ.
Phong Quyết không để ý đến lời Dung Duệ, khiến Dung Duệ cảm thấy mình như không khí trước mặt Phong Quyết, anh hoàn toàn không coi trọng anh ta.
"Anh có biết giờ anh đứng trước mặt tôi giống như một con hề không?"Phong Quyết chế nhạo nói.
"Sao lại không nói gì nữa? Anh coi tôi là gì?"
Dung Duệ tức giận nhìn Phong Quyết, giọng điệu mang theo sự tức giận không thể chối cãi.
Bị phớt lờ khiến Dung Duệ rất tức, anh ta không kiềm chế được cảm xúc, cầm cây roi đã ngấm muối bên cạnh chuẩn bị đánh.
Phong Quyết không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào cốc muối và cây roi trong tay anh ta, hoàn toàn không coi trọng.
Dung Duệ ban đầu chỉ muốn dọa Phong Quyết, không ngờ Phong Quyết vẫn coi thường anh ta, điều này khiến anh ta không thể chấp nhận.
"Tôi sẽ để anh thấy rõ, cái gì mới là tra tấn thực sự."
Nói xong, Dung Duệ lập tức cầm roi vụt về phía Phong Quyết.
"Bốp"
Cây roi đánh mạnh vào lưng Phong Quyết, anh cắn chặt răng, ánh mắt mở to.
Dừ không sợ hãi, nhưng cơn đau vẫn rõ ràng, anh cố gắng kiềm chế để không phát ra tiếng.
Đúng lúc đó, khi Dung Duệ chuẩn bị đánh thêm roi nữa, bất ngờ nghe thấy tiếng "cọt, kẹt", cửa phòng tra tấn bật mở, vang lên bên tai Dung Duệ.
Vào lúc đó, Phong Quyết vừa bị một roi đau điếng, ngay lúc này, cả hai cùng nhìn về phía cánh cửa.
Bất ngờ, Hilton xuất hiện trong phòng tra tấn.
Nhưng dù có sự xuất hiện của anh ta, tình hình vẫn không có gì thay đổi, không hề có dấu hiệu nào cho thấy tình huống sẽ chuyển biến.
"Dừng lại."
Hilton ra lệnh, muốn Dung Duệ dừng lại hành động của mình.
Tuy nhiên, dù đã có mệnh lệnh, roi thứ nhất vẫn rơi xuống.
Khi roi thứ hai chuẩn bị rơi xuống, sắc mặt Hilton trở nên nghiêm trọng, ánh mắt nhìn về phía Dung Duệ.
"Cậu đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là để dạy cho anh ta một bài học."
Dung Duệ nói với vẻ tự tin, không nhịn được mà nhìn Phong Quyết một cái, rồi lại vung roi trong tay lên.
Nhưng ngay lúc đó, anh ta bỗng dừng lại, nhìn về phía cốc muối trên bàn, sau đó nở một nụ cười hiểm ác, dự định sẽ nhúng roi vào nước muối.
Chỉ riêng một roi này cũng đủ để anh chịu đựng, huống hồ còn thêm nước muối.
Phong Quyết vừa nhận một roi, nhanh chóng, m.á.u đỏ tươi đã thấm ra từ chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết của mình.
Thấy Phong Quyết như vậy, Dung Duệ không nhịn được mà nở một nụ cười đắc ý.
Hilton nhìn có vẻ không vui, "Ở đây không có chuyện của cậu, ra ngoài đi. Khi nào cần, tôi sẽ gọi cậu."
Hílton để Dung Duệ ra ngoài, Dung Duệ có chút không phục, cảm thấy mình không làm sai điều gì, liền nói:
"Tôi chỉ đang giúp anh thôi, người mà anh ghét nhất chẳng phải đang ở trước mặt anh sao? Tôi giúp anh trừng phạt anh ta, có gì không tốt chứ?"
Không ngờ Dung Duệ lại nói ra tâm tư của mình, khiến Hilton nhíu mày, ra hiệu bằng ánh mắt.
Ngay sau đó, Dung Duệ nhanh chóng hiểu ý Hilton và rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Phong Quyết và Hilton.
Phong Quyết không nói gì, nhìn về phía Hilton rồi lạnh lùng nói: "Lâu không gặp."
"Lâu không gặp, nhiều ngày không thấy, thật sự rất nhớ cậu. Tôi đã mong chờ từng ngày từng giờ, cuối cùng cũng chờ được cậu, người quan trọng này," Hilton vừa nói vừa cười, rồi ngồi xuống ghế đối diện Phong Quyết.
"Chúng ta lại gặp nhau, thời gian còn dài mà,"Phong Quyết cũng cười đáp lại.
Không ngờ anh vẫn có thể cười được, cái roi vừa rồi dường như với anh không có ý nghĩa gì lớn lao.
Hilton ậm ừ một tiếng, "Vậy tôi sẽ phải chiêu đãi cậu thật tốt, nếu không thì tôi sẽ không thể nào đáp lại tấm chân tình của cậu được."
Phong Quyết và Hilton chào hỏi nhau, như những người quen lâu ngày không gặp.
Nhưng những lời lẽ giữa Phong Quyết và Hilton chỉ là bề ngoài mà thôi, mối quan hệ giữa họ không hề tốt đẹp đến vậy.
"Ở đây không có người ngoài, chỉ có anh và tôi, sao phải khách sáo như vậy?"Phong Quyết nhìn người trước mặt nói.
"Tôi không cần phải giả vờ nữa?"
Hilton hít sâu một hơi, nói tiếp: "Không ngờ cậu lại đến đây."
Hilton liếc nhìn Phong Quyết, ánh mắt như một con cáo già.
Không ngờ người mở lời thẳng tanh ta lại là Phong Quyết.
"Chẳng phải đây đều là kế hoạch của anh sao? Tôi đến đây chẳng phải đúng như ý anh sao?"Phong Quyết cười lạnh.
Phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước muối chảy trên mặt đất.
Lúc này chỉ nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, đột nhiên Hilton rút ra một khẩu s.ú.n.g chĩa vào Phong Quyết, nòng s.ú.n.g hướng về phía n.g.ự.c Phong Quyết.
"Đúng vậy, điều này rất hợp ý tôi, nếu như tôi có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t cậu, tôi thức sự muốn b.ắ.n c.h.ế.t cậu ngay lập tức."
Phong Quyết không hề sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười đối diện với khẩu súng.
Đối với anh, khẩu s.ú.n.g này chẳng có chút sức ép nào.
Anh không sợ hãi, vì anh biết, Hilton sẽ không g.i.ế.c mình, Phong Quyết đã sớm dự đóan được rằng Hilton sẽ làm như vậy.