Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 250

"Hạ Mạt, có chuyện gì xảy ra vậy?"Dung Trạm nghe thấy Thẩm Thanh Âm mất tích, trong lòng cũng bồn chồn lo lắng.

"Tất cả là lỗi của em. Nếu em không rời đi quá lâu, nếu em luôn ở bên cậu ấy, thì Thẩm Thanh Âm đã không biến mất rồi."

Hạ Mạt tự trách mình, tình hình bây giờ quá đặc biệt.

Nếu Thẩm Thanh Âm thực sự bị ai đó bắt đi hoặc có chuyện gì xảy ra, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

"Đừng lo, chúng ta thử tìm quanh đây xem, có lẽ cô ấy chỉ đi dạo thôi."

Dung Trạm an ủi khi thấy Hạ Mạt tự trách mình.

"Đúng, đúng, có lẽ cậu ấy chỉ đi dạo, chúng ta mau tìm đi, tìm khắp nơi."

Hạ Mạt tự trấn an bản thân, nói xong liền bắt đầu hành động.

Dung Trạm trong lòng cũng rất lo lắng, không kịp suy nghĩ gì thêm.

Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Thẩm Thanh Âm và mong rằng cô vẫn ổn, nên cũng tham gia tìm kiếm.

"Sao rồi, tìm thấy chưa?"  

Hạ Mạt sau khi tìm một vòng trong bệnh viện liền quay về phòng bệnh, thấy Dung Trạm đang đứng trước cửa phòng, liền hỏi.

Dung Trạm lắc đầu, trên mặt hai người đều đã lấm tấm mồ hôi.

"Em đã tìm mọi nơi cậu ấy có thể đến, nhưng vẫn không thấy."  

Hạ Mạt buồn bã nói.

"Có lẽ cô ấy đang ở một nơi."

Dung Trạm suy nghĩ một lúc rồi nói.

Câu nói của anh giống như một ngọn hải đăng trong bóng tối, khiến Hạ Mạt đang hoàn toàn mất phương hướng lại bừng lên hy vọng.

"Vườn hoa, chúng ta chưa tìm ở vườn hoa của bệnh viện."

"Đúng, có lẽ Thanh Âm đang ở vườn hoa."  

Hạ Mạt không kịp lau mồ hôi trên mặt, liền vội vàng chạy về phía vườn hoa.

"Hạ Mạt, em cẩn thận một chút."

Dung Trạm theo sau và lo lắng gọi.

Hạ Mạt đang đi giày cao gót 10 cm, nhưng khi chạy lại rất thoải mái.

Tuy nhiên, Dung Trạm nhìn thấy mà lo lắng, sợ rằng cô có thể vô tình bị ngã.

"Thanh Âm!"  

Hạ Mạt vừa chạy tới vườn hoa đã lớn tiếng gọi, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng thục nữ của mình.

Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng gọi đều quay đầu nhìn cô, nhưng cô vẫn tiếp tục gọi, không màng đến ai.

"Mình ở đây."

Thẩm Thanh Âm nghe thấy tiếng gọi, liền giơ tay vẫy về phía Hạ Mạt.

Hôm nay Thẩm Thanh Âm mặc bộ đồ bệnh nhân, nếu không phải cô vẫy tay, có lẽ Hạ Mạt cũng khó tìm thấy cô nhanh như vậy.

Hạ Mạt và Dung Trạm nhìn thấy người đang vẫy tay từ xa, liền bước tới.

Lúc này, Thẩm Thanh Âm đang ngồi trên bãi cỏ cùng một cô bé, ăn kẹo hồ lô.

Khi thấy hai người tới gần, cô liền đứng dậy.

"Thanh Âm, cậu không sao là tốt rồi, cậu làm mình sợ c.h.ế.t đi được."  

Hạ Mạt bước lên ôm chặt lấy Thẩm Thanh Âm, đôi mắt cô ngập đầy nước.

"Xin lỗi, Hạ Mạt, đã làm các cậu lo lắng."

Thẩm Thanh Âm nhìn thấy mồ hôi trên mặt hai người, áy náy nói.

"Thôi nào, ở đây lạnh lắm, chúng ta về thôi."

Hạ Mạt ổn định lại cảm xúc, rồi mở lời.

Thẩm Thanh Âm gật đầu, nói lời tạm biệt với cô bé rồi cùng Dung Trạm và Hạ Mạt quay trở lại phòng bệnh.

Trong thời gian này, Phong Quyết đang tịnh dưỡng vì vết thương.

Các hành động của phía anh cũng bị trì hoãn do chấn thương, nhưng các cuộc bạo loạn vẫn tiếp tục như thường lệ.

Hàng ngày, những tin tức về bạo loạn xuất hiện trên báo chí và đài phát thanh, khiến người đáng lẽ phải yên tĩnh dưỡng thương như Phong Quyết cũng không thể ngồi yên.

"Anh đừng cố gắng vận động như thế, cẩn thận vết thương lại rách ra, tôi không muốn phải cấp cứu anh lần thứ hai đâu," Giản Khuynh Thành nhìn thấy người đang cố gắng ngồi dậy trên giường, liền nhắc nhở.

"Thời gian qua chúng ta đã lỡ nhiều việc rồi, bây giờ phải hành động thôi,"Phong Quyết vẫn muốn gượng dậy.

"Cậu nằm xuống ngay," Hạ Nguyên Hy vội bước lên ngăn anh lại, lớn tiếng quát.

Hiện tại sức khỏe của Phong Quyết vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vì vậy anh không phải đối thủ của Hạ Nguyên Hy và buộc phải yên lặng nằm xuống.

"Tôi hy vọng cậu có thể hồi phục hoàn toàn trước khi tham gia hành động," Hạ Nguyên Hy tiếp tục nói.

Những cuộc bạo loạn do Hilton gây ra đã ảnh hưởng đến nhiều cư dân, tình hình ngày càng xấu đi, và Hạ Nguyên Hy vẫn đang cố tìm cách giải quyết.

Mặc dù chưa có giải pháp tốt nhất, nhưng anh vẫn cho rằng việc Phong Quyết dưỡng thương trước là ưu tiên hàng đầu.

Phong Quyết có chút tức giận với tình trạng cơ thể của mình, nhưng anh hiểu rằng những lời của Hạ Nguyên Hy rất hợp lý, nên cũng dần bình tĩnh lại.

Bạo hành của Hilton đã dấy lên làn sóng phẫn nộ, và Phong Quyết đã suy nghĩ về việc này suốt nhiều ngày.

Khi tin tức bạo loạn đầu tiên đến tai anh, Phong Quyết đã cân nhắc tình hình hiện tại.

Anh cho rằng, "nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."

Hilton hành động như hiện tại chỉ tự tạo thêm rắc rối cho mình.

Hilton vốn là người hiểm ác, những người dưới quyền anh ta đều chỉ dám phẫn nộ mà không dám nói ra, và rất có thể đây chính là thời cơ.

Một kẻ tàn bạo không thể nào chiếm được lòng người.

Có lẽ họ có thể nhân cơ hội này lôi kéo các thế lực khác, từ đó tiêu diệt dần Hilton.

Việc hạ gục Hilton không phải là ý định ngày một ngày hai, nhưng tình hình hiện tại...

Tình hình ở Ý chưa rõ ràng nên Phong Quyết không dám hành động vội vàng.

Nhưng với cơ hội hiện tại, anh cảm thấy mình đã tìm thấy điểm yếu.

Phong Quyết suy nghĩ kỹ và quyết định tìm Hạ Nguyên Hy để bàn chuyện.

Thấy Phong Quyết nghiêm túc, Hạ Nguyên Hy hỏi: "Sao thế, có chuyện gì xảy ra à?"

Phong Quyết lắc đầu: "Chuyện về hành vi bạo lực của Hilton ấy, cậu cũng biết rồi. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu."

Về việc này, thực ra Hạ Nguyên Hy cũng đã suy nghĩ.

Bây giờ Phong Quyết đột nhiên nhắc đến, chắc chắn anh đã có ý tưởng, nên Hạ Nguyên Hy giữ im lặng và muốn nghe trước.

"Tôi biết chuyện này, nhưng chưa nghĩ quá sâu. Cậu có ý tưởng gì, cứ nói đi."

Phong Quyết gật đầu: "Cách làm của Hilton luôn rất tàn nhẫn, người dưới trướng không đoàn kết. Bây giờ lại có sự cố này, tôi nghĩ chúng ta có thể nhân cơ hội này lôi kéo họ."

Hạ Nguyên Hy tỏ ra ngạc nhiên: "Lôi kéo?"

"Đúng vậy,"Phong Quyết giải thích, "các thế lực đang âm thầm chống đối, nội bộ chứa đầy mâu thuẫn. Hành vi bạo lực của Hilton chính là cơ hội. Tôi nghĩ chúng ta có thể tận dụng điều này."

Hạ Nguyên Hy không phải là người dễ dàng đưa ra quyết định mà không suy nghĩ kỹ. Về lý thuyết, phân tích của Phong Quyết không sai, nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra.

"Tốt nhất là suy nghĩ kỹ lưỡng, Ý không hẳn là một nơi trong sạch, các mối quan hệ ở đó rất phức tạp. Trước khi chúng ta có thể hiểu rõ tình hình, không nên đưa ra quyết định vội vàng."

"Cẩn thận thì sống lâu,"Phong Quyết hiểu rõ điều này.

Anh không phải là muốn hành động ngay lập tức, chỉ muốn cùng Hạ Nguyên Hy thảo luận về vấn đề này, hai người cùng nhau bàn bạc.

Bởi vì Hạ Nguyên Hy nói nên chờ thêm, vậy thì họ sẽ chờ, không thể vội vàng trong mọi việc.

"Vậy thì, chúng ta sẽ quan sát tình hình trước đã, đợi cho rõ ràng rồi mới hành động."

Trong khi hai người đang trò chuyện, Giản Khuynh Thành gõ cửa và mang trà đã pha sẵn vào.

Hạ Nguyên Hy ra mở cửa, Giản Khuynh Thành vào và rót trà cho cả hai, rồi chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút,"Phong Quyết gọi cô lại, nhớ đến Thẩm Thanh Âm, nên hỏi cô về tình hình của Thẩm Thanh Âm: "Gần đây Thẩm Thanh Âm sức khỏe thế nào?"

Giản Khuynh Thành cũng không biết tình trạng của Thẩm Thanh Âm trong mấy ngày qua, chỉ biết rằng mấy hôm trước khi cô đi kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Thanh Âm thì kết quả không tốt lắm.

Cô lúc đó không nghĩ nhiều, cũng không có ý định giấu giếm, nên vô tình thốt lên: "Có vẻ như tình trạng không được tốt lắm, vài ngày qua cậu ấy..."

Câu nói chưa kịp dứt, Phong Quyết đã nhíu mày: "Tình hình không tốt là thế nào? Cô hãy nói rõ ra một chút."

Lúc này, Giản Khuynh Thành mới nhận ra mình đã quá vội vàng.

Phong Quyết rất quan tâm đến sức khỏe của Thẩm Thanh Âm, cộng thêm việc cô ấy đang mang thai, Phong Quyết chắc chắn coi cô như bảo bối trong lòng.

"Tôi... "

Giản Khuynh Thành không biết phải giải thích thế nào, không thể nào nói dối Phong Quyết được.

Cô lúng túng không biết phải nói sao, trong khi Phong Quyết cứ giữ chặt cô, một vẻ mặt như thể "nếu cô không nói thật thì đừng hòng đi".

Hạ Nguyên Hy lúc này đang ngồi bên cạnh, vừa uống trà vừa xem sách, mới chú ý đến tình huống giữa Phong Quyết và Giản Khuynh Thành, liền đặt ly trà xuống và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phong Quyết nhíu mày, mặt mày trầm ngâm: "Cô ấy nói tình trạng của Thanh Âm dạo này không tốt, tôi chỉ hỏi một câu thôi."

Nói xong, anh cũng rút tay về.

Anh thừa nhận mình quá lo lắng cho tình hình của Thẩm Thanh Âm, vì cô đang mang thai, nên từng hành động của cô đều khiến anh phải bận tâm.

Khi anh nghe Giản Khuynh Thành nói Thẩm Thanh Âm gần đây không tốt, anh chỉ muốn ngay lập tức bay đến bên cô, chăm sóc cho cô.

Hạ Nguyên Hy cũng hiểu tâm trạng của anh, kéo Giản Khuynh Thành về phía mình rồi nói với Phong Quyết: "Đừng lo, tình hình của Thẩm Thanh Âm tôi biết rõ hơn cả Giản Khuynh Thành, bây giờ Thẩm Thanh Âm rất khỏe, anh hãy tin tôi."

Nhưng vừa rồi, Giản Khuynh Thành đã nói tình hình không tốt, và vì Giản Khuynh Thành là bác sĩ, lời cô nói có thẩm quyền hơn cả Hạ Nguyên Hy, nên Phong Quyết tỏ ra không mấy tin tưởng:

"Tôi hy vọng hai người đừng vì lý do nào khác mà không nói cho tôi sự thật. Tôi cần biết tình hình thực tế của cô ấy, cô ấy là vợ tôi, tôi có quyền được biết."

Hạ Nguyên Hy cũng biết anh sẽ không tin, nên tỏ ra chân thành:

"Những gì tôi nói chắc chắn có cơ sở. Tôi hiểu tâm trạng lo lắng của cậu về Thẩm Thanh Âm, nên không cần thiết phải lừa dối cậu. Giản Khuynh Thành mấy ngày nay không đi thăm Thẩm Thanh Âm, cô ấy hoàn toàn không biết tình hình những ngày gần đây. Cậu hãy tin tôi."

Giản Khuynh Thành nghe Hạ Nguyên Hy nói như vậy cũng đồng tình: "Đúng đúng đúng, tôi mấy ngày nay chưa đi thăm cô ấy, nên cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết là trước đó có hơi không tốt một chút thôi."

Cả hai cùng nhau ăn ý, và thêm vào vẻ mặt Hạ Nguyên Hy thực sự không có vẻ gì là nói dối, Phong Quyết tạm thời tin tưởng:

"Nếu bên đó có tình huống gì, các cậu nhất định phải báo cho tôi biết trước, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương mà tôi lại không hay biết."

Hạ Nguyên Hy gật đầu: “Đừng lo, nếu có gì bất ổn, tôi sẽ báo ngay cho cậu.”

Phong Quyết cuối cùng cũng thở dài môth hơi, dù trong lòng vẫn không yên tâm, nhưng anh đành tạm thời tin tưởng vào những gì Hạ Nguyên Hy nói.

Anh biết rằng không thể cứ mãi lo lắng được, nhưng sự bất an trong lòng vẫn chưa hoàn toàn với đi.

Bình Luận (0)
Comment