Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 34

"Quản lý của tôi không cần cô lo, hơn nữa tôi đang nói chuyện với cô ta, ai cho cô chen ngang, thật là lắm chuyện."

Vân La đối diện với người phụ nữ bất ngờ chen vào, lại thấy cô ta có khuôn mặt dễ thương, cơn tức giận càng tăng thêm, mắt mở lớn, tức giận nói:

" Cô thật là một người phiền phức."

Hiện tại, Vân La bị cơn giận che mắt, hoàn toàn quên mất ý nghĩa của việc có quản lý, không có chút chừng mực nào, luôn cho rằng mọi thứ đều do cô ta quyết định, không ai có quyền.

Phan Nguyên đứng bên cạnh mặt đã xanh mét, nhưng vì mặt mũi và bối cảnh của Vân La, chỉ có thể đứng một chỗ, không thể làm gì.

" Cô nói tôi nhiều chuyện, còn cô tự dưng xuất hiện ở đây rồi lại xúc phạm đến Âm Âm nhà tôi, tôi là quản lý của cô ấy, Vân La cái gì gọi là nhiều chuyện vậy, thật là buồn cười."

Hạ Mạt nén nắm tay Âm Âm, ý bảo cô không nên nói gì, rồi đứng dậy đến trước mặt Vân La, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ta, đánh giá từ trên xuống dưới, rồi bật cười.

"Cô đã biết tôi là ai, vậy mà còn dám nói chuyện như vậy, có tin tôi lập tức phong sát Thẩm Thanh Âm không?"

Vân La bị ánh mắt của Hạ Mạt nhìn chằm chằm, tức giận đến nỗi run người, lời lẽ đe dọa buột miệng, tay giơ lên định đánh cô, động tác đến rất bất ngờ.

Phan Nguyên bên cạnh nhìn thấy mà giật mình, vội càng định nắm lấy tay cô ta.

Cái cô gái này chỉ gây thêm rắc rối, trong tình huống này lại dám ra tay đánh người, nếu bị người khác chụp lại thì hình tượng của cô sẽ không còn nữa, rất ảnh hưởng, nhưng tốc độ của cô ta không thể bằng được tốc độ của người khác.

"Vân La, cô thấy không vừa ý là muốn đánh người à, danh hiệu nữ thần quốc dân của cô, cô còn muốn giữ không?’

Hạ Mạt nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta khi cô ta định đánh, không cho cô ta động đậy, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, đắc ý nói với giọng mỉa mai.

Với chút khả năng này mà muốn đánh cô, thật là ảo tưởng. Anh trai cô sợ cô bị người khác bắt nạt bên ngoài đã từng dạy cho cô một ít võ thuật, không muốn cô bị thiệt thòi.

"Buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ không để cô yên."

Vân La muốn rút tay về nhưng không cử động được, mặt cô ta trắng bệch, dùng sức kéo mà không quên dọa dẫm đối phương, hoàn toàn không nhận thức được tình hình.

"Ha ha, cô muốn tôi buông thì tôi phải buông sao, tôi có lý do gì mà phải nghe lời cô, cô là ai chứ, thật không hiểu bố mẹ cô đã dạy dỗ cô thế nào, IQ của cô đâu hả?"

Hạ Mạt lại cười khinh bỉ, nhìn Vân La như một kẻ ngu ngốc, rồi nảy ra một kế, kéo mạnh tay Vân La ra sau.

Trên thế giới này, ngoài anh trai hoặc bản thân cô ra thì không ai có thể đe dọa cô.

Vân La đã ba lần bốn lượt đe dọa cô, thật là ngu ngốc.

Phan Nguyên đứng bên cạnh, thấy Vân La ngã xuống, sắc mặt hoảng hốt, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ta, không để cô ta ngã xuống.

Ngày mai sẽ chính thức bắt đầu quay bộ phim mới, không thể để cô ta bị thương vào lúc này.

"Khốn kiếp, cô cứ chờ xem."

Sau khi ổn định được cơ thể, Vân La tức giận nói một câu rồi quay người rời khỏi phòng.

"Đã đi nhanh như vậy, thât là chán, mình còn chưa chơi đủ nữa, Âm Âm , đã ghi lại chưa?"

Hạ Mạt thấy họ đi rồi, vẻ mặt thiếu hứng thú, thở dài nói, rồi quay lại bên Thẩm Thanh Âm, phấn khích hỏi.

"Đã ghi lại hết rồi, mình cũng đã chuyển cho cậu."

Thẩm Thanh Âm rót lại cho Hạ Mạt một ly nước để cô ấy làm dịu cổ họng.

Cảm giác trước đó quả nhiên không sai, Vân La đã nhanh chóng tìm đến cô.

Hạ Mạt lập tức lấy điện thoại ra từ trong túi xách, nhìn vào đoạn video, môi nở một nụ cười lạnh lùng.

Hừ, lại dám đe dọa cô, nếu cô không để lại chút chứng cứ thì làm sao xứng đáng với họ được.

"Đúng rồi, Âm Âm, cậu và Vân La quen nhau à?"

Nhớ lại giọng điệu và thái độ của Vân La vừa rồi, Hạ Mạt tò mò nhìn Thẩm Thanh Âm.

Ban đầu không muốn hỏi, nhưng sự tò mò trỗi dậy, cô ấy bây giờ muốn biết, mà không thể đi tìm hiểu, chỉ có thể hỏi thẳng.

"Quen, nhưng chuyện này để sau mình nói với cậu nhé, chúng ta ăn cơm trước, lát nữa còn phải quay về đoàn phim."

Thẩm Thanh Âm đáp lại nhạt nhẽo, không biết nên bắt đầu từ đâu, đúng lúc này, phục vụ mang đồ ăn lên, cô nhanh chóng đổi chủ đề.

"Được rồi, chúng ta ăn trước, khi nào có thời gian, cậu hãy kể mình nghe."

Hạ Mạt thuận theo lời cô, gắp thức ăn cho cô ấy, trong lòng thầm nghĩ tối nay lại có việc để làm rồi.

Nếu không hạ bệ được Vân La, thì cô không mang họ Hạ nữa, lớn từng này mà chưa từng có ai dám mắng cô là “khốn kiếp”.

Hai người ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại đoàn phim.

Buổi chiều họ phải quay một số đoạn ngắn và chuẩn bị cho ngày mai khởi quay phim mới, cơ bản là bận rộn đến khuya mới về nhà.

Khi Thẩm Thanh Âm về đến nhà thì đã gần 9 giờ tối, từ giờ về sau sẽ còn về trễ hơn.

Vừa bước vào cửa, một cậu bé nhỏ xíu lao nhanh tới trước mặt cô, nhảy vào lòng cô mà cọ cọ.

Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng, Thẩm Thanh Âm nở nụ cười dịu dàng, xoa nhẹ mái tóc của cậu bé.

"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi, con lo cho mẹ lắm."

Phong Thánh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn cô, giọng điệu đầy uất ức, đôi môi hồng hồng chu ra.

"Tiểu Thánh ngoan nào, con đã ăn cơm chưa, ba con chưa về à?"

Thẩm Thanh Âm nhìn cậu bé đáng yêu mà lòng thấy ấm áp, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, vừa đi vào phòng khách vừa hỏi han, đồng thời treo túi xách lên giá.

"Con muốn chờ mẹ về ăn cùng, ba con vẫn chưa về, ba gọi điện nói ba phải làm thêm giờ, sẽ về trễ một chút, bây giờ chắc cũng sắp về rồi."

Phong Thánh ngồi trong lòng mẹ, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, hàng mi dài rậm chớp chớp.

Khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười hồn nhiên, nhưng khi nghe mẹ hỏi về ba, biểu cảm của cậu có chút khựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Cậu bé nhìn đồng hồ treo tường rồi quay lại trả lời, giọng nói ngọt ngào.

"Nếu mẹ về trễ, con hãy tự ăn trước. Bây giờ con đang tuổi lớn, nhất định phải ăn uống và ngủ đúng giờ, hiểu không? Con xem tivi một chút nhé, mẹ đi nấu cơm."

Thẩm Thanh Âm nhìn cậu bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lòng cảm thấy thương xót, vuốt nhẹ tóc cậu, ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn giải thích.

Giọng điệu nhẹ nhàng, cô đứng dậy cởi áo khoác, chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

"Mẹ ơi, mẹ nghỉ ngơi chút đi, bữa tối có thể nhờ chú Hứa đến làm mà."

Nghe thấy mẹ nói sẽ đi nấu cơm, Phong Thánh nhanh chóng nắm lấy vạt áo của mẹ, không để cô đi.

Tuy cậu rất muốn ăn cơm mẹ nấu, nhưng hôm nay mẹ đã vất vả cả ngày rồi, cậu không nỡ để mẹ phải mệt thêm nữa.

"Không sao đâu, một lát là xong ngay, Tiểu Thánh cứ ngoan ngoãn đợi cơm mẹ nấu nhé."

Thẩm Thanh Âm nhìn cậu bé đang níu lấy mình, trên mặt nở một nụ cười ấm áp.

"Vậy để con giúp mẹ nhé."

Thấy không thuyết phục được mẹ, Phong Thánh đành đồng ý, nhưng cậu có thể đứng bên cạnh giúp mẹ một tay, vừa giảm bớt công việc cho mẹ, lại vừa tăng thêm tình cảm, thật là một công đôi việc.

Bình Luận (0)
Comment