Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 42

Hai người đến địa điểm quay phim, đúng lúc Tiêu Hoàng và Vân La vừa hoàn thành cảnh quay.

Đạo diễn Lương Thành nhìn thấy họ, liền bảo Thẩm Thanh Âm chuẩn bị.

Tiêu Hoàng dịu dàng mỉm cười với cô như gió xuân ấm áp, trong khi Vân La lườm cô một cái đầy căm hận, rồi trở về ghế ngồi của mình, được một nhóm người xúm quanh phục vụ, trông chẳng khác gì một bà thái hậu.

Dưới bức tường thành đổ nát, hai bên đang kịch liệt giao chiến.

Phía đối phương có quái thú cao lớn, với mỗi cú đánh c.h.ế.t vô số người, m.á.u tanh tỏa ra khắp không gian, cảnh tượng ghê rợn khiến người ta muốn buồn nôn.

Thẩm Thanh Âm xem lại kịch bản trong tay, trong khi đội ngũ chuẩn bị thiết bị dây cáp.

Lần đầu xuất hiện cô sẽ phải treo trên dây, điều này khiến cô hơi bối rối.

"Âm Âm, cậu có ổn không? Hay là chúng ta..."

Hạ Mạt lo lắng đứng bên cạnh, ghé tai cô khẽ nói.

"Không sao, đừng lo lắng, hãy tin tưởng ở mình."

Thẩm Thanh Âm vỗ vai cô, trấn an.

Cô không muốn dùng diễn viên đóng thế, thích tự mình diễn xuất hơn.

Hạ Mạt còn chưa kịp nói gì thì bị tiếng gọi của nhân viên ngắt lời, yêu cầu Thẩm Thanh Âm đến thử dây.

Hạ Mạt không yên tâm để bạn đi một mình nên cũng đi theo.

"Thẩm Thanh Âm, cô thử dây trước đi, làm quen với cảm giác một chút, tôi mong ở chờ màn thể hiện của cô."

Đạo diễn Lương Thành nhìn cô với ánh mắt đầy kỳ vọng, ra hiệu cho cô bắt đầu, rồi tiếp tục ngồi trước máy quay.

Sau khi dây an toàn được buộc chắc vào eo, đôi chân cô dần rời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.

Thẩm Thanh Âm nhắm mắt lại, tưởng tượng lại cảnh xuất hiện của Hạm Đạm trong đầu, từ từ để mình chìm đắm vào vai diễn, các động tác đều diễn ra một cách liền mạch, không có sự ngắt quãng.

Đạo diễn bên dưới tỏ ra rất hài lòng.

Sau đó, quá trình quay diễn ra thuận lợi, cảnh xuất hiện của Hạm Đạm hoàn thành trong một lần quay.

Khi thành trì sắp bị công phá, Hạm Đạm lặng lẽ xuất hiện, chỉ với vài động tác đã đẩy lùi kẻ thù, khiến đối phương trở tay không kịp.

Cảnh quay tiếp tục trôi chảy, đạo diễn và đoàn làm phim càng ngày càng hài lòng, không ngừng khen ngợi cô.

Chiến tranh tạm thời kết thúc, Lâm Uyển và Hạm Đạm sóng vai đi trên thành lũy, các binh lính còn lại thu dọn chiến trường đẫm máu.

"Hạm Đạm muội muội, hai năm trước vì sao muội lại ra đi mà không lời từ biệt? Ở ngoài sống có tốt không?"

Lâm Uyển dừng bước, nhìn xuống chiến trường đẫm m.á.u phía dưới, ánh mắt hiện lên một chút buồn bã, rồi quay lại nhìn Hạm Đạm trong bộ áo trắng, ân cần hỏi han.

Hạm Đạm và Lâm Uyển là thanh mai trúc mã.

Hai năm trước, khi cô mới mười bốn tuổi, đột ngột biến mất không dấu vết, khiến Lâm Uyển cử người tìm kiếm cô khắp nơi nhưng không có tin tức.

Giờ đây, cô đột ngột xuất hiện với võ công cao cường hơn trước.

"Lâm Uyển ca ca, hai năm trước tình hình khẩn cấp, muội không kịp báo tin cho huynh, khiến huynh lo lắng rồi. Mấy năm nay muội sống rất tốt, còn huynh thì sao?"

Hạm Đạm cười tươi, khoác tay Lâm Uyển, nũng nịu như một cô gái vô tư.

Nhưng tất nhiên, đó là nếu người ta chưa từng thấy cảnh cô g.i.ế.c người, nếu không sẽ khó mà liên tưởng đến cô gái m.á.u lạnh trên chiến trường ấy.

Năm đó, khi còn nhỏ, cô không may lạc mất phụ mẫu của mình và vô tình mất trí nhớ.

Khi đó, cô được phụ thân anh đưa về và từ đó lớn lên cùng anh.

Đến hai năm trước, trí nhớ của cô đột ngột phục hồi, cô liền vội vã trở về tìm phụ mẫu của mình dựa trên những ký ức mơ hồ.

Sau đó, cô bế quan tu luyện và khi ra ngoài, phát hiện đại lục đã rơi vào cảnh hỗn loạn, nên cô lại nhanh chóng tới đây.

"Đừng nói về chuyện đó nữa, đợi sau khi việc ở đây kết thúc, huynh sẽ dẫn muội về gặp một người. Cả phụ thân, mẫu thân nữa, hai người đều rất nhớ muội, chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại muội."

Lâm Uyển nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong đôi mày hiện lên sự mềm mại không nói thành lời.

"Lâm Uyển ca ca, huynh có ý trung nhân rồi sao? Là cô nương nhà ai vậy?"

Hạm Đạm hứng khởi hỏi.

Ở kinh thành không có gì mà cô không biết, vậy mà giờ lại không hay biết cô gái nào có diễm phúc gả cho anh.

Người ta thường nói thanh mai trúc mã là cặp đôi đáng ngưỡng mộ nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa họ chỉ là tình anh em, không có chút tình yêu nam nữ nào.

Giờ nghe tin anh có người trong lòng, cô vui mừng thay cho anh.

"Đợi muội về sẽ biết, giờ chúng ta xuống dưới thôi."

Lâm Uyển cười bí ẩn, không nói thêm, kéo cô xuống và quay về lều trại.

Tiếng "cắt" vang lên, mọi người lập tức quay lại hiện thực.

Thẩm Thanh Âm nhắm mắt lại, khi mở ra, cô đã hoàn toàn lấy lại cảm xúc.

"Tốt lắm, rất tốt. Hai người nghỉ ngơi một chút, trang điểm lại, chúng ta sẽ chuyển sang cảnh tiếp theo."

Đạo diễn Lương Thành vui vẻ reo lên khắp phim trường, liên tục khen ngợi và chỉ đạo các nhân viên chuẩn bị tiếp.

"Hạm Đạm muội muội, diễn xuất của cô thật sự rất tốt, đến tôi cũng bị cuốn vào."

Tiêu Hoàng đi tới bên cạnh, cảm thán.

Ban đầu anh nghĩ Thẩm Thanh Âm chỉ là một 'bình hoa di động', nhưng không ngờ cô lại là người có thực lực.

Anh không biết liệu Thẩm Thanh Âm có thể trụ vững trong giới giải trí đầy cạm bẫy này bao lâu.

"Tiền bối nói quá lời rồi. Tôi chỉ là người mới, còn nhiều điều chưa hiểu rõ, mong anh chỉ bảo thêm."

Thẩm Thanh Âm khiêm tốn đáp lại.

Cô từng thấy Tiêu Hoàng cười nói với Vân La, và cảm giác không mấy tốt lành từ sự tương tác đó.

Bây giờ anh ta lại đến bắt chuyện với cô.

Sau khi kết thúc cảnh quay, cả hai bị quản lý đưa đi, chia tay ở đó.

"Âm Âm, sau này ngoài các nghệ sĩ của công ty mình, tốt nhất cậu nên tránh xa những người của công ty khác. Tiêu Hoàng không phải là người tốt đâu."

Hạ Mạt đi bên cạnh nhắc nhở, đưa cho cô một ly trà hoa giữ ấm, mắt nhìn Tiêu Hoàng với ánh mắt khinh bỉ.

"Cậu không nói mình thì cũng biết. Yên tâm, mình cũng không ngốc đến thế đâu."

Thẩm Thanh Âm ngồi xuống, lấy chiếc quạt nhỏ ra để làm mát.

Mặc bộ cổ trang phức tạp vào những ngày hè nóng bức thực sự là một công việc đòi hỏi sức chịu đựng.

Người trang điểm đã sửa lại lớp trang điểm cho cô. Cô nhìn sang phía đối diện, nơi Vân La đang quay cảnh của mình.

Mỗi lần quay, cô ấy bị yêu cầu quay đi quay lại hàng chục lần mới qua, khiến Thẩm Thanh Âm không khỏi lắc đầu.

Vân La vào nghề còn trước cả cô, nhưng diễn xuất vẫn chưa tiến bộ.

Cô cầm kịch bản bên cạnh và đọc qua, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, nơi cô sẽ có một cuộc gặp gỡ với Vân La.

Lần đầu gặp mặt, cô bị hiểu lầm là thiếp mới của Lâm Uyển.

Sau khi hiểu lầm được giải quyết, họ trở nên thân thiết như chị em.

Đọc đến đây, cô có cảm giác không tốt.

Chắc chắn Vân La sẽ tìm cách gây rắc rối cho cô.

Cô mơ hồ cảm thấy cuốn sách này sắp bị phá hủy, thật lãng phí.

Cô không biết tác giả sẽ cảm thấy thế nào và độc giả sẽ thất vọng ra sao.

Do mất quá nhiều thời gian, cảnh quay của Thẩm Thanh Âm đến tận 7 giờ tối vẫn chưa được thực hiện.

Đạo diễn và biên kịch đều tức giận gần phát điên.

Sau khi ăn tối nhanh chóng, họ lại tiếp tục quay.

Một khi một bộ phim bắt đầu quay, thời gian làm việc không ngừng nghỉ, chỉ khi bệnh tật mới có thể nghỉ ngơi.

Bộ phim này được quy định phải hoàn thành trong vòng ba tháng, vì vậy họ phải quay nhanh để có thời gian nghỉ ngơi.

Những cảnh quay đêm sẽ được chỉnh sửa hậu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment