Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 44

Tập đoàn Thịnh Thế, phòng họp.

Bầu không khí căng thẳng, cánh cửa bất ngờ bị đẩy mở, một chàng trai trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, mặc bộ vest đen, với vẻ mặt lo lắng, cầm điện thoại đi nhanh về phía Phong Quyết.

"Ông chủ, điện thoại của tiểu thiếu gia."

"Tiểu Thánh, nói đi, con có chuyện gì vậy."

Phong Quyết thấy tình hình không ổn nên không trách cậu ta tự ý xông vào, giọng lạnh lùng hỏi.

Nghe thấy những lời bên trong điện thoại, sắc mặt anh biến sắc, vội vàng đứng dậy, ném điện thoại trả lại cho cậu nhân viên, rồi để lại một câu, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

"Mọi người tan họp."

Anh đi đến bãi đậu xe, lái xe đến sân bay với tốc độ rất nhanh, đoạn đường vốn mất một giờ, anh chỉ cần hơn hai mươi phút.

Tới sân bay, anh trực tiếp lái xe đến khu vực máy bay riêng, xuống xe, ném chìa khóa cho vệ sĩ đã chờ sẵn, rồi bước lên máy bay.

Phong Thánh đã chờ sẵn ở đó, bởi nếu cậu bé không kịp đến trước khi ba cậu đến, cậu chắc chắn sẽ bị bỏ lại.

"Đã cử người điều tra chưa, tại sao Âm Nhi lại bị dị ứng, nguyên nhân là gì?"

Phong Quyết vừa ngồi xuống liền hỏi người bên cạnh, đồng thời tự mình kiểm tra trên máy tính xách tay, gương mặt vô cùng u ám.

"Vẫn chưa điều tra ra, thưa ba. Bệnh viện chỉ có thể xác định là dị ứng da, nhưng hoàn toàn không chẩn đoán được nguyên nhân khiến mẹ bị dị ứng. Con đã gọi dì Khuynh Thành về nước rồi."

Khuôn mặt Phong Thánh đầy lo lắng, giọng nói pha chút run rẩy và sợ hãi, đôi tay cậu siết chặt đến trắng bệch.

"Âm Nhi vốn không có dị ứng với bất kỳ thứ gì, chắc chắn ở đây có vấn đề. Ba sẽ cho người điều tra rõ, đừng lo lắng, mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Phong Quyết nghiêm túc nhìn vào máy tính xách tay, đồng thời an ủi cậu bé bên cạnh đang nghẹn ngào.

Tốt nhất là đừng để anh phát hiện ai đã giở trò, nếu không, kẻ đó sẽ không được yên ổn.

Dị ứng có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chắc chắn có kẻ muốn đẩy Vy Vy vào chỗ chết.

Chẳng lẽ lại là cô ta?

Nhưng theo những tin tức hằng ngày, cô ta đã rất ngoan ngoãn trong suốt cả tháng qua, khi quay phim cũng không làm khó Vy Vy.

Chắc chắn có nguyên nhân gì khác, vụ này không thoát khỏi liên quan đến cô ta.

Khoảng nửa giờ sau, máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố G.

Hai ba con bước xuống máy bay, lên xe và lái thẳng đến bệnh viện.

Một giờ sau, họ có mặt tại phòng VIP của bệnh viện trung tâm G.

Thẩm Thanh Âm yên tĩnh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng, đôi mắt sưng húp như hai quả đào nhỏ, gần như không còn nhìn rõ gương mặt ban đầu.

Làn da lộ ra cũng đỏ ửng, trông cực kỳ đáng sợ và kinh hoàng.

Phong Quyết vừa bước vào liền thấy cảnh tượng này, ánh mắt tràn đầy đau lòng, cơ thể run rẩy khi đến gần giường, tay giơ lên nhưng không dám chạm vào, đôi mắt ửng đỏ.

Còn Phong Thánh đứng bên cạnh, nhìn thấy mẹ yêu dấu của mình trong tình trạng này, nước mắt tuôn trào như suối, cậu bé lấy tay che miệng khóc thút thít, rồi chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ba, giọng nức nở:

"Ba ơi, mẹ bị sao thế này? Mẹ sẽ không sao chứ, đúng không ba?"

"Chỉ là dị ứng thôi, sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phong Quyết thu tay lại, siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc, sắc mặt đen như mực, giọng lạnh lùng hỏi người vệ sĩ bên cạnh.

"Phu nhân sau khi dùng thuốc mà bác sĩ kê, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn, chúng tôi lo lắng phu nhân chịu không nổi, nên đã tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần."

Bên cạnh, vệ sĩ trong bộ đồ đen run rẩy đáp lại, trán toát mồ hôi lạnh.

Dù không dám cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ, cả người anh ta run lẩy bẩy.

Hết rồi, bọn họ chắc chắn không tránh khỏi cái chết.

Họ hoàn toàn không ngờ rằng dù ngày đêm canh phòng cẩn mật, vẫn xảy ra vấn đề.

Nghĩ đến thủ đoạn của ông chủ...

"Giản Khuynh Thành, bao lâu nữa cô ấy mới đến?"

Ánh mắt Phong Quyết lạnh lùng, nhìn về phía người phụ nữ trên giường, tim anh đau nhói, như thể có một con d.a.o nhỏ đang cứa dần.

Vy Vy của anh chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau này.

Phong Quyết lúc này không hề biết rằng, trong tương lai không xa, vợ anh sẽ còn chịu đựng một sự hành hạ và sỉ nhục lớn hơn.

"Cô ấy đang trên đường đến, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi."

Vệ sĩ lặng lẽ chịu đựng ánh mắt đáng sợ của anh và bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.

"Bảo cô ấy nhanh lên chút, những việc khác đã điều tra rõ chưa?"

Phong Quyết ngồi bên cạnh giường, ôm Phong Thánh đang khóc thút thít vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Thấy con trai lần đầu tiên khóc đau lòng đến vậy, lòng anh cũng chẳng dễ chịu chút nào.

"Chúng tôi vẫn đang tích cực điều tra."

Nghe đến đây, mồ hôi trên trán vệ sĩ càng túa ra nhiều hơn.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy mở.

Một người phụ nữ mặc váy trắng bước vào, tóc ngắn màu vàng óng, ngũ quan tinh tế, đôi mắt xanh lục, cao khoảng một mét bảy.

Trán cô lấm tấm mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ bừng, rõ ràng vừa chạy vội tới.

"Ông chủ, anh bị thương ở đâu?"

Cô vội vàng hỏi người đàn ông trước mặt, giọng thở hổn hển nhưng tiếng nói lại là tiếng Trung chuẩn.

Cô vốn đang đi du lịch, nghe tin tiểu thiếu gia đang hoảng loạn gọi mình về, cô đã lập tức bay đến.

"Không phải tôi, tôi không sao cả, là vợ tôi, cô ấy bị dị ứng da. Cô mau kiểm tra giúp tôi một chút."

Phong Quyết chỉ về phía Thẩm Thanh Âm đang nằm trên giường.

"Dì Khuynh Thành, dì mau cứu mẹ cháu!"

Phong Thánh nghe thấy giọng nữ quen thuộc, ngẩng đầu lên từ lòng ba, khuôn mặt đầy nước mắt, giọng nói đã khản đặc, cậu bé nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng.

"Được, dì Khuynh Thành nhất định sẽ cứu mẹ cháu."

Giản Khuynh Thành nghe thấy lời họ nói, sắc mặt có chút tái đi, nhưng lúc này không có thời gian để cô kinh ngạc hay đau lòng, cô chỉ có thể gượng cười và đồng ý, sau đó tiến đến kiểm tra tình hình rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi cô rời khỏi, Phong Quyết cũng bế Phong Thánh rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Thanh Âm được chuyển vào một phòng khác.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khoảng năm, sáu tiếng sau, Giản Khuynh Thành xuất hiện trước mặt họ.

"Phu nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi, khoảng một giờ nữa sẽ tỉnh lại. Ngoài ra, phu nhân không phải bị dị ứng, mà là một loại thuốc độc mãn tính có chứng tương tư như dị ứng da, nhưng từ từ dẫn đến cái chết, khiến người ta lầm tưởng là dị ứng gây tử vong. Loại độc này dùng ngoài da, có thể đã được giấu trong quần áo mà phu nhân thường mặc."

Giản Khuynh Thành giải thích từng chi tiết một, không dùng thuật ngữ y học phức tạp.

Có vẻ như có người muốn phu nhân gặp tai nạn bất ngờ.

Hình ảnh của phu nhân mà cô từng vô tình nhìn thấy thực sự rất đẹp, không ngờ lần đầu tiên gặp lại là trong tình huống này.

"Cậu cử người đi điều tra toàn bộ quần áo trong đoàn phim, nhất định phải tìm ra ai là người đứng sau chuyện này."

Phong Quyết thấy Vy Vy đã qua cơn nguy kịch, tâm trạng mới dần ổn định, anh bình tĩnh phân tích.

Cô ta không thể tự có loại thuốc này, chắc chắn có ai đó đang âm thầm giúp cô ta.

"Dì Khuynh Thành, bây giờ cháu có thể gặp mẹ không?"

Phong Thánh nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, rụt rè hỏi.

Cậu bé từ lòng ba bước xuống, trên khuôn mặt vẫn còn rõ dấu vết nước mắt.

Mẹ, hôm nay mẹ chịu khổ, sau này con nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần cho kẻ đã làm hại mẹ.

Kẻ đó phải trả giá đắt cho hành động này.

"Được, hai người có thể vào gặp một chút. Tôi còn có việc phải làm."

Giản Khuynh Thành mỉm cười nhẹ, nói.

Bình Luận (0)
Comment