Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 50

Bên Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt, sau khi hai người chọn mua vài bộ quần áo đơn giản, họ đi thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng, trực tiếp đến một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó.

Ngồi trong phòng riêng, Hạ Mạt mặt mày cau có, tâm trạng rất tồi tệ.

"Anh, sao anh không cho em đá anh ta thêm vài cái rồi hãng đi chứ? Thật tức c.h.ế.t em mà! Anh ta dám yêu cầu em quỳ xuống xin lỗi Bạch Bách Linh kia à? Bố mẹ còn chưa từng bắt em quỳ! Thật sự nghĩ nhà họ đứng trong top 100 thế giới là có thể làm mưa làm gió sao? Lần trước dạy dỗ một lần rồi mà còn chưa nhớ. Đáng lẽ, hồi đó em nên đánh cô ta c.h.ế.t luôn.”

Hạ Mạt nghiến răng, cốc trà trong tay bị cô ném mạnh xuống bàn, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Ngón tay cô nắm chặt đến trắng bệch ra, vừa nghiến răng, vừa nhìn anh trai mình.

Sinh nhật năm nay có lẽ là ngày tồi tệ nhất từ trước đến giờ của cô.

Nếu biết trước như vậy, có lẽ cô không nên ra ngoài, hoặc chọn một cửa hàng khác, có thể đã không gặp phải kẻ làm cô ghê tởm như vậy.

"Em yên tâm, cú đá của anh cũng khiến cậu ta không thể yên ổn. Dám nói những lời như vậy với em gái anh thì phải trả giá. Vừa rồi chỉ là chút lãi, còn sau này em muốn làm gì cứ làm, anh sẽ đứng ra bảo vệ em.”

Hạ Nguyên Hy nhẹ nhàng lấy chiếc cốc ra khỏi tay cô, xoa nhẹ đầu ngón tay cô, dịu dàng an ủi.

Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với em gái yêu quý của anh, thì anh ta không xứng đáng sống trên đời này nữa.

Khi mẹ qua đời vì bệnh, bố lo mẹ sẽ cô đơn nơi chín suối nên cũng đi theo mẹ, trước khi đi, ông đã dặn đi dặn lại anh phải bảo vệ tốt cho em gái, không để cô chịu bất kỳ thiệt thòi nào.

Giờ có kẻ dám thách thức giới hạn của anh, làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua.

"Đừng tức giận nữa, vì một người chẳng liên quan mà làm hỏng tâm trạng của mình. Lát nữa về, mình sẽ làm món ngọt mà cậu thích.”

Thẩm Thanh Âm nhẹ nhàng an ủi Hạ Mạt khi thấy cô không vui, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Khi nghe gã đàn ông kia nói những lời đó, cô cũng muốn tát cho hắn mấy cái, nhưng Hạ Mạt đã ngăn cô lại.

Lần nào cũng thế, Hạ Mạt luôn xông lên phía trước để đòi lại công bằng cho cô, còn cô thì chẳng làm được gì để bảo vệ bạn mình.

"Em không giận nữa. Lần tới gặp lại anh ta, em nhất định sẽ chăm sóc anh ta thật tử tế.”

Hạ Mạt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn tức giận và khó chịu trong lòng.

Sau khi mở mắt ra, cô nhìn anh trai mình, chợt nhớ ra một điều va hỏi: "Anh, liệu Bạch Nhi có liên quan đến họ không?”

Có rất nhiều người trùng họ, nhưng cô không khỏi liên kết hai bên với nhau.

"Bạch Nhi là em gái của Bạch Tuấn, nhưng không có quan hệ m.á.u mủ gì với họ. Cô ta là đứa trẻ mà Bạch Chính Dương mang từ bên ngoài về khi cô ta mới 10 tuổi. Không ai biết ba mẹ ruột của cô ta là ai. Trong nhà, không ai thích cô ta cả. Sau khi Bạch Nhi 18 tuổi, cô ta chuyển ra ngoài. Khi cô ta bước chân vào làng giải trí, nhà họ Bạch lo sợ bị lộ thân phận của cô ta nên đã xóa bỏ lý lịch của cô ta. Không rõ lý do là gì, nhưng Bạch Chính Dương đứng sau hậu thuẫn cho cô ta, vì thế cô ta mới có thể tồn tại trong làng giải trí đến giờ.”

Hạ Nguyên Hy nhớ lại thông tin mà anh từng điều tra được về Bạch Nhi, giải thích cho Hạ Mạt biết cô ta là ai.

Ngày đó, anh đã điều tra kỹ lưỡng nhưng không tìm thấy gì, lý lịch của Bạch Nhi sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

"Thảo nào cô ta trong giới này lại kiêu ngạo, ngạo mạn và lấn lướt, khinh thường bất cứ ai, ngày càng tỏ ra kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có chỗ dựa. Nhưng cô ta vẫn dễ nhìn hơn cái cô Vân La đó một chút.”

 

Hạ Mạt nghe những thông tin đó một cách ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Bạch Nhi trong giới cũng không có bất kỳ người bạn nào thân thiết.

Dường như cô ta không coi trọng việc kết bạn với những người khác, tính cách cô độc lập.

Vì vậy, mọi người đều nói rằng cô ấy có một người tài trợ lớn ở phía sau.

Liệu cô có thể lợi dụng cô ta để đối phó với nhà họ Bạch không?

Để họ tự đấu đá với nhau, Hạ Mạt nghĩ trong lòng.

"Đừng nói là cậu đang nghĩ đến việc lợi dụng cô ta để đối phó với nhà họ Bạch đấy nhé."

Thẩm Thanh Âm nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của cô và ánh mắt đầy tính toán, khiến lưng cô nổi da gà.

Có vẻ như lại có ai đó sắp gặp xui.

Nghĩ lại về lịch sử lẫy lừng của Hạ Mạt, sống lưng cô đã thấy lạnh, nhưng cô cũng không ngờ rằng thân phận của Bạch Nhi lại như vậy.

Lúc đầu, khi tiếp xúc với cô ta, cô đã biết mục đích của cô ta không đơn giản, nhưng lại không thấy mình có điểm nào đáng để cô ta lợi dụng.

Thân phận của cô ta lớn như vậy, chẳng lẽ cô ta đang muốn...

Thẩm Thanh Âm nghĩ đến những lời cô vô tình nói, trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Cô ta tiếp cận cô, không phải vì Hạ Mạt đấy chứ?

Cô ta biết gia thế của Hạ Mạt sao?

Cô đã bên Hạ Mạt nhiều năm, nhưng thực ra cô không biết gia thế của cô ấy.

Hạ Mạt luôn hành xử khiêm tốn, sau này cũng chỉ nhờ có Bạch Bách Linh mà cô mới biết được một chút.

Gia thế của Hạ Mạt chắc chắn cũng lớn, nếu không, lúc đó đã không thể đánh Bạch Bách Linh thành như vậy mà không gặp chuyện gì.

Nhưng những điều này không liên quan đến cô, cô không phải vì gia thế mà làm bạn thân với cô ấy.

"Người hiểu em nhất, chỉ có Âm Âm thôi."

Hạ Mạt gửi cho cô một ánh mắt tán thưởng, thân thiện vỗ nhẹ vào vai cô.

Quả nhiên, người hiểu cô nhất vẫn là cô bạn thân Âm Âm này, cô chỉ đợi xem kịch vui thôi.

"Vậy có cần anh giúp gì không?"

Hạ Nguyên Hy thấy cô đã có ý tưởng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Khi nào cần, em sẽ tìm anh, nhưng anh yên tâm, chắc chắn sẽ có lúc cần anh."

Hạ Mạt rất chắc chắn nói với cô một câu, có một số việc vẫn cần nhờ anh giúp, nếu không thì cô không thể làm một mình được.

"Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

"Vào đi."

Giọng của Hạ Nguyên Hy lạnh lùng.

Nhân viên phục vụ bưng món ăn vào, lần lượt đặt lên bàn, sau khi bày biện xong, một người phụ nữ đi trước một bước, nói: "Mời dùng bữa."

Giọng nói ngọt ngào, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nói xong, cô ấy dẫn theo những người khác rời đi.

Tiếp theo, ba người im lặng ăn cơm. Trong lúc ăn, họ không thích tiếng ồn, vì vậy bữa cơm này ăn rất yên tĩnh.

Sau khi ăn xong, họ quay về khách sạn đã hơn bảy giờ.

Thẩm Thanh Âm lại vào bếp làm một vài món tráng miệng đơn giản.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, xem chương trình giải trí.

Khoảng 10 giờ tối, ba người đều đi rửa mặt rồi đi ngủ, vì ngày mai còn phải về đoàn làm phim, mà Hạ Nguyên Hy cũng phải dậy sớm để về Giang Thành.

Trong phòng của Thẩm Thanh Âm, Hạ Mạt thấy cô đã ngủ say, nhẹ nhàng xuống giường, sợ làm cô tỉnh dậy, cẩn thận đóng cửa lại, đi đến phòng của Hạ Nguyên Hy, thấy anh đang ngồi trên sofa chờ cô.

"Anh, việc lần trước Âm Âm bị dị ứng điều tra thế nào rồi?"

Hạ Mạt ngồi đối diện, hỏi thẳng vào vấn đề, sắc mặt rất lạnh nhạt.

Lúc ở bệnh viện, cô đã phát hiện ra có điều không ổn, cô hoàn toàn không tin vào lời nói của Âm Âm, cô để anh điều tra rõ ràng.

"Vẫn chưa có chút manh mối nào, tất cả dấu vết đều đã bị xóa sạch, nhưng anh vẫn đang điều tra, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra thôi. À, em cẩn thận với cái cô Vân La đó, anh đã điều tra qua lý lịch của Âm Âm, Vân La là em họ của cô ấy."

Hạ Nguyên Hy xoa xoa thái dương, ánh mắt có chút lo lắng.

Một đợt sóng chưa qua, một đợt sóng khác lại đến.

"Anh, anh nói gì cơ, Vân La là em họ của Âm Âm, chính là thủ phạm khiến gia đình Âm Âm tan nát sao?”

Bình Luận (0)
Comment