Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 86

Hành lang bệnh viện nhộn nhịp với các bác sĩ và y tá, một người phụ nữ bụng bầu khoảng hai mươi tuổi, tóc tai rối bời, đang quỳ trước một phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu, nắm chặt ống quần của bà và cầu xin.

"Mẹ ơi, mẹ cho con mổ sinh đi, con thật sự không thể sinh thường. Con xin mẹ, bụng con đau quá, đợi đứa bé ra, con sẽ làm bất cứ điều gì mẹ muốn, cho con mổ sinh đi mà."

"Con nghe đây, muốn mổ thì không có cửa đâu. Hoặc là sinh thường, hoặc là đừng sinh nữa. Ai biết đứa đầu tiên là trai hay gái, sinh thường sẽ hồi phục nhanh, không lâu nữa sẽ có thể sinh đứa thứ hai. Hơn nữa, tiền mổ sinh đủ để mẹ mua một bộ mỹ phẩm, mẹ sẽ không dùng nó để giúp con đâu, thật là ảo tưởng."

Người phụ nữ trung niên mạnh tay kéo chân mình lại, khiến cô gái ngã nhào xuống đất, ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô, và dùng tay vỗ vỗ vào ống quần bị chạm vào như thể bị dơ bẩn.

"Sao bà có có thể như vậy? Bà là một người mẹ chồng mà lại có thể đối xử với con dâu của mình như vậy, bà không sợ trời phạt sao? Bác sĩ Trương, xin hãy cho cô ấy sinh mổ đi, nếu cứ để như vậy, hai mẹ con họ có lẽ sẽ mất mạng mất."

Một y tá đứng bên cạnh, nghe thấy những gì người phụ nữ nói và nhìn thấy hành động của bà ta, tức giận không chịu nổi, vội vàng chạy đến đỡ cô gái dậy và quát lớn về phía người phụ nữ, rồi quay sang bác sĩ mời cầu cứu.

Người này liệu có còn tính người không, mạng sống của cô con dâu này không quan trọng bằng bộ mỹ phẩm của bà ta, hay là đứa con thứ hai?

"Lập tức đưa cô ấy ngay vào phòng mổ, phải phẫu thuật khẩn cấp. Nếu không, thật sự sẽ xảy ra chuyện."

Bác sĩ Trương thấy cô gái bắt đầu chảy máu, hoảng hốt ra lệnh cho đưa cô gái vào phòng mổ.

Thật đáng thương cho cô gái mang thai, trong lúc này lại không có gia đình bên cạnh, người chồng mà đáng lẽ phải nâng niu cô cũng không có mặt, thật tội nghiệp.

Nếu anh ta biết được chuyện hôm nay, không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.

"Đây là việc nhà của nhà chúng tôi, các người đừng có can thiệp vào, cẩn thận tôi kiện bệnh viện các người."

Người phụ nữ trung niên thấy họ muốn đưa cô gái vào phòng mổ, chạy đến trước mặt cô ấy, đẩy mạnh y tá ra, khiến cô gái lại ngã xuống đất, m.á.u chảy ra nhiều hơn, cả sàn nhà đều nhuộm đỏ, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh, nhưng bà ta không hề quan tâm, mà còn dọa nạt bác sĩ.

"Nếu bà kiện thì bà chính là cố ý g.i.ế.c người. Tôi xem ai sẽ gặp rắc rối, hãy nhanh chóng đưa cô ấy vào đi."

Là bác sĩ mà bị đe dọa không phải là lần đầu, và giờ đây tình hình đã nghiêm trọng, nếu có chuyện xảy ra, bệnh viện cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Các người không được đụng vào nó, chúng tôi không mổ sinh, chúng tôi có quyền lựa chọn."

Người phụ nữ trung niên kiên quyết không cho ai chạm vào cô gái, chắn trước mặt cô ấy và quát lớn với các y tá.

Phong Thánh đứng bên ngoài nghe thấy hầu hết sự việc, nhìn cảnh tượng trước mắt với ánh mắt đầy ghê tởm.

Quả thật, trong thế giới rộng lớn này, loại người nào cũng có thể xuất hiện.

"Các cô hãy giữ chặt bà ta lại, việc của thai phụ là quan trọng nhất. Nếu còn kéo dài, các cô có lẽ cũng không cần cứu người nữa. Chi phí điều trị cháu sẽ chịu."

Giọng nói non nớt của Phong Thánh vang lên, bước đến trước mặt bọn họ, nhìn chăm chăm vào cô gái mang thai đã gần như bất tỉnh.

May mắn là mẹ cậu không từng gặp phải chuyện như thế này.

Không được, việc sinh nở thật quá đáng sợ, cậu không muốn có em gái nữa, không muốn mẹ cậu phải chịu đựng nỗi đau như vậy lần nữa.

Nghe thấy lời nói của cậu bé, vài người lập tức khống chế người phụ nữ trung niên kia, trong khi các y tá khác đưa thai phụ lên cáng và chuyển vào phòng mổ.

Người phụ nữ thấy con dâu bị đưa đi, tức giận mắng bới.

"Tiểu tử thối, còn nhỏ vậy mà đã biết quản chuyện người khác, ba mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì vậy? Hôm nay tao sẽ thay ba mẹ mày dạy cho mày một bài học!"

Người phụ nữ trung niên vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của y tá, xông tới trước mặt cậu bé và định tát cậu một cái, nhưng đã bị một bàn tay nắm chặt cổ tay trong không trung.

"Gia giáo nhà chúng tôi không cần loại người như bà phải dạy dỗ. Bà hãy tự lo cho bản thân mình trước đi đã."

Thẩm Thanh Nặc siết c.h.ặ.t t.a.y của bà ta, lạnh lùng nói, ánh mắt băng giá, chắn trước mặt Phong Thánh.

Nói xong, cậu mạnh tay hất tay bà ra.

"Cậu ơi, chúng ta về phòng thôi. Người như bà ta sớm muộn cũng sẽ nhận quả báo."

Phong Thánh nắm tay cậu mình, hướng về phía phòng bệnh, không thèm nhìn bà ta lấy một cái.

Cậu bé này là người ghi hận, dám mắng cậu thì sẽ phải trả giá.

Người như bà ta sống trên đời chỉ là lãng phí tài nguyên.

"Tiểu tử thối, tao không cho phép mày đi, mày không được rời đi!"

Người phụ nữ trung niên thấy họ chuẩn bị rời đi, vội đuổi theo để chất vấn.

"Tôi khuyên bà tốt nhất đừng đuổi theo, tầng này là phòng bệnh VIP, cả tầng này đã được bọn họ thuê hết mấy tháng rồi. Bà đi cũng chỉ chuốc khổ vào thân, hãy nghĩ xem làm thế nào để giải thích với con trai bà đi."

Một y tá bên cạnh thấy bà ta định đuổi theo thì lên tiếng nhắc nhở, kéo theo các y tá khác về phía thang máy, rời khỏi đó.

Trở về phòng bệnh, Phong Thánh gọi điện cho A Đại, yêu cầu điều tra rõ ràng tình trạng của thai phụ vừa rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nở một nụ cười đầy quỷ quyệt.

"Con lại có chủ ý gì mà cười gian xảo như vậy?"

Thẩm Thanh Nặc nhìn biểu cảm của cậu bé, cảm thấy rợn người, yếu ớt hỏi.

Có vẻ như ai đó sắp gặp vận xui.

"Trên đời này, những người đã từng mắng con đều đã c.h.ế.t cả rồi. Người phụ nữ này mắng con như vậy, con không thể không trả thù bà ta!"

Phong Thánh giả vờ vô tội, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu mình, cậu bé sẽ để cho bà ta biết, vì sao hoa lại đỏ thắm.

"Con muốn làm gì cũng được, nhưng phải cẩn thận. Hôm nay thời tiết tốt, con có muốn cùng cậu ra ngoài một chút cho khuây khỏa không?"

Thẩm Thanh Nặc biết tâm trạng cậu bé không tốt, nhìn ra ngoài ánh nắng rực rỡ, quay đầu gợi ý.

Trẻ con vẫn giữ được tâm hồn trong sáng thật tốt, hãy tận hưởng khoảng thời gian tuổi thơ này.

"Bây giờ con không muốn đi, chờ mấy ngày nữa hãy nói, vừa hay gọi chú Hạ và chú Trạm cùng đi. Hiện tại trước tiên hãy giải quyết chuyện này đã."

Phong Thánh nhanh chóng từ chối đề nghị của Thẩm Thanh Nặc, nhìn vào video và tài liệu vừa nhận được trên điện thoại, càng xem trên miệng cậu bé càng nở nụ cười.

Thì ra, người chồng của thai phụ đã báo trước với bệnh viện rằng nếu xảy ra khó sinh, nhất định phải ưu tiên bảo vệ mẹ, người phụ nữ kia đã lừa bác sĩ để vào phòng mổ cùng sinh.

Biết được chuyện này, bà ta nhất quyết đòi thai phụ sinh thường, kéo thai phụ ra khỏi bàn mổ, không cho phép mổ lấy thai.

Thai phụ quỳ xuống cầu xin bà ta cho phép sinh mổ, nhưng không được đồng ý, cuối cùng mới chạy ra khỏi phòng mổ và tới tầng mà họ đang ở, tiếp theo là những gì vừa xảy ra.

Ôi trời, đều là phụ nữ sao lại đối xử với nhau như vậy chứ?

"Cậu ơi, nếu con gửi video này cho chồng của cô gái kia, thì bà mẹ chồng đó sẽ gặp phải chuyện gì?"

Phong Thánh vô tâm lướt qua màn hình, nụ cười trên mặt ngày càng sâu hơn.

Chắc chắn sẽ rất thú vị, gần đây cậu đúng lúc buồn chán, giờ có cơ hội giải trí như thế này, sao có thể bỏ lỡ được.

"Với thông tin mà cậu tìm được, có lẽ cuộc sống của anh ta đang rất khó khăn. Vợ anh ta chính là điểm yếu của anh ta vậy mà hôm nay lại bị đối xử như vậy."

Thẩm Thanh Nặc nhìn vào một tài liệu khác, trên đó ghi chép tình hình của thai phụ trong một năm qua, còn có những âm mưu của người phụ nữ trong việc bẫy chồng của thai phụ, rất có mưu kế.

Trước mặt chồng mình, bà ta như một người mẹ kế chu đáo, nhưng trước mặt con dâu lại lộ ra nguyên hình, có lẽ bà ta không chịu nổi khi thấy người khác được chồng cưng chiều, nên muốn đẩy con dâu vào chỗ chết.

"Chính vì thế, video hay như vậy, nên phải chia sẻ cho mọi người biết. Nhưng thai phụ này thật may mắn khi gặp được con, nếu không giờ đây có thể sẽ là một xác hai mạng."

Phong Thánh tiếc nuối lắc đầu, rồi gửi video trong điện thoại cho chồng của người phụ nữ, sau đó đăng lên các trang mạng, tất nhiên video trên mạng đã được chỉnh sửa để bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, việc gì chứ việc khai thác đời tư người khác thì cậu bé rất giỏi.

"Con thật tàn nhẫn, đôi khi thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt đâu."

Thẩm Thanh Nặc xoa đầu cậu bé, bất lực nói.

Trải qua những biến động trong gia đình, cậu bây giờ đã không còn là cậu bé hiền lành như trước.

Giờ đây, cậu cũng đang cố gắng để bảo vệ chị gái mình, mặc dù cậu biết chị không cần điều đó.

"Không sao đâu, Tiểu Thánh con cũng có thể ngốc nghếch bất cứ lúc nào."

Phong Thánh chớp mắt, kiêu ngạo nói.

Trước mặt mẹ mình, cậu vẫn là một cậu bé ngoan, mẹ sẽ không nhớ đến hình ảnh quỷ dữ của cậu đâu, cậu bé đang rất cố gắng để lấy lại hình ảnh tốt đẹp.

Hai người đang thảo luận, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc bảnh bao, trông rất nho nhã, mệt mỏi ngồi trong taxi đi đến bệnh viện, mí mắt đã sụp xuống nhưng không dám ngủ, vì anh ta vẫn còn việc phải làm.

Đột nhiên, trong cặp công văn của anh ta vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, anh ta lấy điện thoại ra, thấy một số điện thoại lạ, một video quay trong phòng mổ, một video ở hành lang bệnh viện.

Khi mở ra xem, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch, tay cầm điện thoại run rẩy.

"Bác tài, làm ơn lái nhanh hơn một chút, tôi có việc gấp."

Giọng nói của anhta  nghẹn ngào, nhìn về phía tài xế, ánh mắt đầy sự bất lực, tay nắm chặt điện thoại, nhìn nội dung trên đó mà môi anh ta cắn chặt, hốc mắt đỏ hoe.

Anh ta biết rõ hôm qua và hôm nay là ngày dự sinh của vợ mình, lẽ ra anh ta không nên đi công tác, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Hy vọng cô ấy không sao, nếu không anh ta nhất định sẽ để người phụ nữ kia phải trả giá, vì khi liên quan đến chuyện của vợ, anh ta có thể làm mọi thứ.

Tài xế thấy tình trạng của anh ta, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ cố gắng lái xe nhanh hơn để đến bệnh viện.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn khiến anh ta biến thành bộ dạng này.

Rất nhanh, họ đã đến bệnh viện.

Người đàn ông đưa ra một tờ tiền lớn cho tài xế, không đợi người tài xế trả lại tiền thừa, liền xông vào bệnh viện, thẳng tiến về phòng mổ.

Nhìn thấy đèn vẫn đỏ, anh ta ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, không chớp mắt nhìn lên, hy vọng nó nhanh chóng chuyển sang màu xanh.

Bình Luận (0)
Comment