Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương 23

Hạ Thược vừa thấy Chu giáo sư cũng đến, liền đoán mọi chuyện là từ chiếc đĩa Thanh Hoa kia mà ra. Bởi vì mấy năm nay, mọi người trong thôn đều biết cô thường xuyên lên núi, nhưng đều nghĩ là cô tới đây chăm sóc cho ông lão trên này, không ai biết cô ở trên núi đã bái sư.



Đường Tôn Bá thay vì về trong thôn tĩnh dưỡng, chẳng bằng nói có vài phần về đây ở ẩn. Ông không muốn công khai thân phận, Hạ Thược cũng hiểu với độ tuổi như hiện nay của mình, tốt nhất vẫn không nên để người trong nhà biết cô học những thứ này, miễn cho bọn họ cảm thấy không tốt, muốn can thiệp, mà cô ở trong nhà lời nói cũng không hề có trọng lượng, chỉ là tăng thêm phiền toái mà thôi.



Vì thế, thầy trò hai người liền thống nhất ý kiến. Đường Tôn Bá cảm thấy tất cả đều phải xem thời cơ, còn Hạ Thược cảm thấy qua vài năm nữa sẽ nói sau. Cho nên việc này cứ như vậy mà giấu diếm đi.



Hiển nhiên Chu giáo sư cũng là một trong số những người bị gạt.



Cho nên, lúc này Hạ Thược vừa thấy Chu giáo sư đến đây, liền biết điều gì khiến ông có thể hăng hái như vậy mà tìm tới, chỉ có chuyện trong phương diện sưu tầm đồ cổ mà thôi.



Hạ Thược nhìn quét mắt ba người, thấy ông nội Hạ Quốc Hỉ không đến cùng, lúc này mới yên lòng. Mặc dù cô có Thiên Nhãn, nhưng đối với những chuyện liên quan tới mình lại không thể đoán được, có lẽ là liên quan tới chuyện cô trọng sinh, mà ngay cả sư phụ, cũng không thể suy diễn ra quỹ tích mệnh lý của cô, cho nên đối với chuyện của chính mình từ trước tới nay cô đều không cảm nhận được.



Hôm nay thấy Hạ Quốc Hỉ không có tới, vậy thì việc này cũng không quá nghiêm trọng. Lấy tính tình của Hạ Quốc Hỉ, nếu như biết chuyện lớn như vậy không có khả năng không tới đây.



Sau khi yên lòng, Hạ Thược lúc này mới dẫn ba người vào bên trong.



Vừa vào đến sân, vị nhìn tôn quý mà nho nhã kia liền kinh ngạc cùng hoài nghi khen ngợi: “Wow! Phong thủy trong sân thực là tốt nha!”



Chu giáo sư nghe xong cũng không khỏi nhìn khắp nơi xung quanh, “Ha ha, xem ra Lý lão tiên sinh là đại học chi sĩ ở phương diện này rồi”.



Lý Bá Nguyên cười nói, “Đâu có đâu có, Chu giáo sư quá khen. Tôi chỉ là một thương nhân cả người đầy hơi tiền, bởi vì trước kia có quen một người cấp đại sư, cho nên mới có thể hiểu biết một chút mà thôi. Làm sao so được với Chu giáo sư, nghe nói ông đối với việc nghiên cứu về lý luận Chu Dịch vô cùng quan tâm, trong việc này tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ”.



“Ha ha, Lý lão tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Nhóm nghiên cứu này cũng vì vấn đề kinh phí mà đã sớm giải tán rồi, tôi chỉ là người trong thôn nhỏ dưỡng lão, sao có thể so được với sự nghiệp của Lý lão, sự nghiệp xuân phong cao chiếu, có ảnh hưởng vô cùng lớn tới sự phát triển của nghiệp gốm sứ Đông thị”.



Chu giáo sư khoát tay, hai người khen nhau qua lại, cuối cùng nhìn nhau cười.



Hạ Thược nghe cuộc nói chuyện chấm dứt liền liếc nhìn quan sát Lý Bá Nguyên, thảo nào mà cô cảm thấy ông lão này có chút quen mặt, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra, vừa rồi lại nghe Chu giáo sư nói ông lão này là nhà tư bản công nghiệp nổi tiếng ở Hong Kong – Lý Bá Nguyên lão tiên sinh? Kiếp trước, quả thực là Lý Bá Nguyên có tới Đông thị, nghề gốm sứ ở Đông thị cũng bởi được ông ta đầu tư mới được vực dậy.



Hay là, bạn cũ của sư phụ chính là Lý Bá Nguyên? !



Hạ Thược lại liếc nhìn người đàn ông ục ịch đi cùng Lý Bá Nguyên kia, người đàn ông này thần sắc lo lắng, không ngừng xoa xoa tay của mình, muốn nói lại thôi.



Hạ Thược cụp mắt, cảm thấy người này bất luận là theo tuổi hay theo tướng mạo xem, đều không giống như là bạn cũ của sư phụ. Lúc này mới nói với Lý Bá Nguyên: “Lý lão tiên sinh, gia sư ở trong phòng chờ, xin mời ngài vào trong một chút”.



“Hả? Gia sư?” Chu giáo sư đầu tiên là kỳ quái nhìn về phía Hạ Thược.



Lý Bá Nguyên trong mắt cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều, luận trầm ổn giấu giếm, Chu giáo sư vẫn kém ông một bậc .



Hạ Thược không trả lời Chu giáo sư, chính là cười dẫn Chu giáo sư cùng Trần Mãn Quán thu xếp tại đông phòng, sau đó liền dẫn theo Lý Bá Nguyên đi đến chỗ Đường Tôn Bá. Nhưng cô cũng không có theo vào cùng, mà chỉ đưa Lý Bá Nguyên đến trước cửa phòng liền đi ra .



Trong thư phòng, hai ông lão đối mặt với nhau, Đường Tôn Bá vẻ mặt tràn đầy ý cười cao thâm, Lý Bá Nguyên khuôn mặt lại tràn đầy sợ hãi, khác hẳn một trời một vực với vẻ trầm ổn vừa rồi, “Đường, Đường đại sư? ! Ngài… Thật sự là ngài sao? !”



Đường Tôn Bá cười vuốt râu nói: “Ha ha, Lý lão đệ, mới vài năm không gặp mà đường tài của ông càng ngày càng rõ, sự nghiệp thật là đi lên”.



“Ai u, Đường đại sư! Thật sự là ngài rồi! Sao ngài lại ở nơi này vậy?” Lý Bá Nguyên bước vài bước tới gần khó nén khiếp sợ, “Sau chuyện năm đó ngài liền mất tích, mọi người còn tưởng là ngài …”



“Ha ha, năm đó tôi đấu pháp bị người ta ám toán, dựa vào mạng lưới nhân mạch của Huyền Môn, được nhiều người giúp đỡ mới có thể đến Đông thị này. Thấy chỗ này có phong thủy không tồi, thích hợp ở lại tĩnh dưỡng, liền quyết định ở lại đây. Không ngờ rằng bảy năm sau, lại có thể gặp được ông ở nơi này, chỉ có thể nói là ý trời mà thôi”.



Đường Tôn Bá vươn tay ra hiệu mời Lý Bá Nguyên ngồi xuống, “Tôi đi đứng không được tiện, cũng không thể đứng dậy mời ông được nên ông cứ tự nhiên ngồi đi”.



Lý Bá Nguyên nhìn về phía chân của ông, “Đường đại sư, chân của ngài … Còn chưa khỏi sao?”



“Bị thương kinh mạch, đã điều trị mấy năm nay, nhưng tôi cũng hiểu mà”. Đường Tôn Bá khoát tay, tự tay rót một chén trà mời khách.



Lý Bá Nguyên nhanh chóng nhận lấy, một người đàn ông hô phong hoán vũ trong thương giới Hong Kong, giờ phút này ở trước mặt Đường Tôn Bá lại có vẻ cực kỳ cung kính mà cẩn thận, bộ dáng này mà để cho người ngoài thấy được, nhất định là cằm cũng rơi hết xuống đất.



“Đã nhiều năm như vậy, tôi thật sự không ngờ là ngài lại có thể ở lại một thôn núi thế này. Năm đó sau khi ngài mất tích, tôi cũng đã phái rất nhiều người tìm kiếm tung tích của ngài, nhưng thật sự là không có chút tin tức nào. Dần dần, bắt đầu có tin đồn ngài đã… Ai! Tóm lại là sau khi ngài mất tích, mấy năm nay người kia ở Hong Kong cùng Đông Nam Á ngày một phong cảnh rồi, nghiễm nhiên nhận danh hiệu đại sư bậc nhất, rất nhiều người trong giới chính thương đều là khách hàng của hắn, rất náo nhiệt. Thậm chí ngay cả tôi cũng… Ai!”



Lý Bá Nguyên vẻ mặt hổ thẹn, Đường Tôn Bá lại cười khoát tay. Lý Bá Nguyên cách làm ông có thể hiểu, dù sao ông mất tích lâu như vậy, ở Hong Kong tất nhiên sẽ không có ai lợi hại hơn sư đệ của ông. Lý Bá Nguyên là thương nhân, hiển nhiên sẽ phải vì sản nghiệp mình gây dựng mà suy nghĩ, không có một thương nhân nào dám làm chuyện ngu xuẩn là đắc tội với phong thủy đại sư, trừ phi hắn là muốn phá sản.



“Ai! Bảy năm không gặp, vậy mà hôm nay lại gặp nhau, quả thực là chuyện may mắn, không nên nói về chuyện cũ làm gì”. Đường Tôn Bá cười nói, “Không có gạt ông, mấy năm nay tôi tĩnh dưỡng ở nơi này, còn thu thêm một đồ đệ, tiểu nha đầu này rất thú vị!”



“Đồ đệ của Đường đại sư?” Lý Bá Nguyên sửng sốt, sau đó liền kinh ngạc hỏi, “Là cô bé vừa dẫn tôi vào đây sao?”



“Ừ”. Đường Tôn Bá gật đầu.



“Việc này thật sự là… Nếu sớm biết đó là đồ đệ của Đường đại sư, vừa rồi tôi sẽ …”



Đệ tử của Đường Tôn Bá là khái niệm gì? Nếu như đặt chân vào giang hồ, ngay cả một số người có uy danh cũng phải tất cung tất kính ! Đến nay Huyền Môn vẫn chưa thực sự nghe theo sư đệ của Đường Tôn Bá, cũng bởi vì hắn không có vật truyền thừa của Huyền Môn, cũng không phải là chưởng môn của Huyền Môn. Nay Đường Tôn Bá còn sống, đệ tử đích truyền của ông sau này có địa vị thế nào trong Huyền Môn, có thể nghĩ. Hay là, Đường Tôn Bá muốn trong tương lai đệ tử sẽ giúp mình báo mối thù năm đó?



Nhìn ra cách nghĩ của Lý Bá Nguyên, Đường Tôn Bá cười lắc đầu, “Đều là ân oán của thế hệ trước, tôi cũng không muốn tiểu nha đầu dính vào đó. Chẳng qua, nha đầu này cũng không phải là vật trong ao, một ngày nào đó sẽ đi tới độ cao khác. Vì không muốn để nó liên lụy vào những chuyện này, qua vài năm nữa tôi sẽ tự mình quay về thanh lí môn hộ!”



Lý Bá Nguyên nghe xong sắc mặt ngưng trọng, nay Hong Kong đã trở thành thiên hạ của người nọ, Đường Tôn Bá trở về thanh lý môn hộ, chỉ sợ không dễ dàng như vậy…



“Đường đại sư, chuyện mấy năm nay, tôi cũng nên tỉ mỉ nói lại với ngài một chút đi”. Nói như thế nào Đường Tôn Bá cũng là người có ân với ông, năm đó ông có thể làm giàu, cũng là nhờ có ông ấy chỉ điểm. Nếu bảo ông cứ nhìn ông ấy không phòng bị mà trở về thì thực sự là ông không yên lòng.



Đường Tôn Bá gật gật đầu, mặc dù chuyện bên Hong Kong thỉnh thoảng Huyền Môn vẫn truyền tin tức cho ông, nhưng vì không muốn để lộ chỗ ông ẩn thân, mấy năm nay ông đều cùng Huyền Môn một năm liền liên hệ một lần. Nghe một chút tin tức từ Lý Bá Nguyên, cũng không tồi.



Hai người ở trong phòng trò chuyện, lúc này trong căn phòng phía đông, Chu giáo sư kỳ quái hỏi Hạ Thược, “Tiểu Thược tử, không phải mấy năm nay cháu luôn chăm sóc cho ông lão ở trong căn nhà này sao? Sao vừa rồi ông có nghe thấy cháu gọi ông ấy là ‘Gia sư’ ? Có chuyện gì vậy?”



~ Hết chương 23 ~



Lời tác giả:Ngày hôm qua có người phản ánh truyện tiến triển chậm, quá yên bình nhạt nhẽo. Tôi cũng muốn viết nhanh một chút, để cho nữ chính vào khúc dạo đầu sát phạt tứ phương, nơi nơi chà đạp người khác, nhưng nữ chính trong truyện này được xây dựng, kiếp trước cô chỉ là một người bình thường, không phải sát thủ, đặc công, hay một người kế thừa thiên tài của một tập đoàn tài chính, cũng không vì bị phản bội, mang theo cừu hận trọng sinh. Như vậy văn tiêu tương có rất nhiều, mà tôi muốn viết về một người bình thường, bình thường tựa như nhiều người vậy, sau đó bắt đầu một cuộc sống phấn khích, đứng trên đỉnh thế giới.Với mục tiêu như vậy, mở đầu nhất định không vội, bởi vì nữ chính muốn trở nên lớn mạnh cần có một quá trình, nếu cô ngay từ đầu liền chuyển biến nhanh như vậy, vậy thì thân phận kiếp trước của cô có vẻ quá mờ nhạt. Không bằng tôi đem cô ấy cho làm sát thủ đặc công.Còn nữa bởi vì hiện tại liên quan tới chuyện đề cử, tôi không thể giảm số lượng từ được, vốn dĩ nội dung 1 chương gốc được chia thành hai chương để viết. Kỳ thật tôi sốt ruột nhất chính là vì người kia, hận không thể đem phấn khích thả hết ra, cũng miễn cho mỗi ngày sốt ruột đến hỏa thiêu.
Bình Luận (0)
Comment