Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 33

Editor + Beta-er: ToruD

Cứ đến cuối năm lại có rất nhiều việc cần phải tổng kết, phải tự mình làm từ những việc nhỏ nhất, nếu không giống như cả một năm này chưa làm được cái gì cả. Trong giờ hành chính Hàn Chương phải xử lí rất nhiều kiểu vụ án tranh chấp, hôm nào được nghỉ cũng phải ở nhà gõ báo cáo. Có thể nói là rất cẩn trọng, rất tận lực với công việc.

Ánh nắng buổi sáng rọi chiếu, kim đồng hồ chậm rãi nhích đến con số 11, Hàn Chương hiếm khi có được hôm nghỉ ở nhà cũng phải dậy thật sớm. Không vì cái gì cả, chỉ là muốn viết xong báo báo sớm một chút để chừa trống thời gian buổi chiều lẫn buổi tối hẹn hò với Lâm Xuân Chu.

Y tựa như người chồng ngốc nghếch vừa trải qua tân hôn không lâu, không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để dính lấy vợ yêu.

Đã hút liên tục mấy điếu thuốc rồi nhưng vẫn không thể đánh tan được mệt mỏi, y đành đi mở cửa sổ để gió lạnh bên ngoài thổi vào cuốn bay cơn buồn ngủ của mình đi nhanh.

Gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, cái lạnh rét táp vào khiến y phải giật mình rùng mình một cái, trong nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo hơn một chút.

Nhả ra một làn khói trắng, xuyên qua làn sương mù màu xám nhìn về phía màn hình máy tính bàn, Hàn Chương sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu. Sau một hồi cắn đầu lọc thuốc trong miệng, hai tay lại lưu loát gõ bàn phím.

Một đống vụ án hóa thành chữ hiện ra trước mắt y. Trước đó không để ý lắm, không ngờ lại có nhiều thứ phải tổng kết như vậy. Nào là vụ án của Chu Dương, vụ án của Chu Mẫn, vụ án Đường Tinh Nhi, gần đây nhất là vụ Sở Nam bị sát hại. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, làng Đại học Bạch Ngọc đã xảy ra bốn vụ án giết người. So với năm ngoái, tỷ lệ xảy ra án mạng của năm nay thật sự có hơi cao, Hàn Chương đã có thể tưởng tượng ra sắc mặt khó coi của sở trưởng ở buổi hội nghị tổng kết cuối năm luôn rồi á.

Y gảy gảy đầu thuốc, ngồi trên ghế lâm vào trầm tư.

Hồi trước y vẫn luôn có quen lối tư duy định hướng, cảm thấy vụ án giết người chính là vụ án giết người, vụ án trộm cướp chỉ là vụ án trộm cướp mà thôi. Tính chất vốn bất đồng, thủ pháp phạm tội của vụ án cũng không có sự tương đồng, y sẽ chả bao giờ để ý tới việc liệu giữa hai người đấy có quan hệ gì với nhau hay không. Nhưng từ sau vụ án của Lục Tây Tây vào ba năm trước, y đã bắt đầu học được cách nghĩ sâu xa hơn, cũng thử đi tìm xem giữa những điều ngẫu nhiên với điều tất nhiên có mối liên hệ nào hay không.

Rất nhiều chuyện nếu có thể phát giác sớm, có lẽ sẽ không xảy ra…

Nghĩ tới điểm này, Hàn Chương kéo ngăn kéo ra, từ trong chỗ sâu nhất lôi ra được một quyển tập rất dày được cắt ra từ báo, bắt đầu lật trang đầu tiên ra xem.

Kho hàng của công ty Hưng Hải bị mất trộm một cách bí ẩn gây tổn thất, nhà máy bỏ hoang ở Giang thị nửa đêm đột nhiên bị phá dở, gia đình doanh nhân giàu có ở Giang thị di dân,…

Từng tờ từng tờ, y không biết mình đã xem qua bao nhiêu lần rồi nữa, từng chữ như được khắc sâu vào trong trái tim y. Chúng quật vào y, khiến y cả ngày lẫn đêm không thể nào an yên nổi, khiến y không thể quên, khiến y luôn sống trong tự trách lẫn áy náy. Y biết có lật xem bao nhiêu lần đi nữa thì sự thật cũng sẽ không bao giờ có thể thay đổi nhưng mà y lại không thể đem quyển tập này vứt đi được. Mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chính khiến cho PTSD của y mãi không thể khỏi hẳn được. Giống như đang tự ngược bản thân vậy, y không cho phép chính mình có quyền được quên đi.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Hàn Chương giật mình, nhanh chóng gập quyển tập lại vứt vào trong ngăn kéo.

“Vào đi!” Y ấn đầu thuốc lá dập tắt lửa, chỉ sợ cái người nhạy cảm ở cùng nhà này nhìn thấy thần sắc ẩm đạm ban nãy của y rồi sẽ lại đoán ra được cái gì đó nữa.

“Cơm trưa chuẩn bị xong rồi.” Lâm Xuân Chu đẩy cửa ra, đứng ở ngoài cửa, nghiêng nửa người vào dò xét, “Bây giờ ăn được chưa?”

Mùi hương thơm phức của đồ ăn từ bên ngoài phiêu theo không khí bay vào, thật ra Hàn Chương không đói nhưng lúc nghe thấy mùi hương nức mũi này thì lại có hơi thèm.

Mà càng làm cho y cảm thấy đói bụng thì phải kể tới cái người xinh đẹp đang đứng ở cửa đây này.

Y cười đứng lên, đi tới cạnh cửa, kề sát Lâm Xuân Chu nói: “Em lại muốn ăn anh hơn cơ, phải làm sao bây giờ?” Vừa dứt lời thì đã mở toang cánh cửa ra, loại bỏ vật ngăn trở giữa hai người, sau đó nghiêng người hôn lên môi anh.

Tuy là nói Lâm Xuân Chu đã quá quen với cái thói lưu manh của y nhưng sự tiếp xúc thân mật như này anh vẫn chưa kịp thích ứng. Động tác của anh có hơi cứng ngắc, lúc đáp lại cũng có chút mất tự nhiên.

Hàn Chương hôn rất cẩn thận, thậm chí còn nếm ra hương vị bạc hà nhàn nhạt của nước súc miệng từ trong miệng anh nữa cơ. Lúc hôn, y thực sự rất thích luồn tay ra sau ghìm chặt lấy thắt lưng Lâm Xuân Chu khiến anh ép sát vào người mình, để lộ phong thái hoàn toàn chiếm hữu.

Y chính là kiểu người như vậy. Một khi đã có được người mà mình muốn thì sẽ ôm mãi không buông, luôn muốn nói cho cả thế giới này biết luôn cơ. Trước giờ y thật sự rất ghét dáng vẻ gia trưởng của Hàn Vĩnh Quang, lúc còn nhỏ vẫn luôn âm thầm thề rằng, cả đời này cũng không muốn bản thân sẽ giống như ông ta nhưng mà hoang đường tới mức tức cười ở chỗ, càng trưởng thành, y lại phát hiện chính mình không thể tránh khỏi việc để lộ một mặt gia trưởng.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cho dù có chán ghét bao nhiêu đi nữa nhưng nó tựa như một cơ chế đặc biệt, tự khắc vào trong xương tủy, con trai thừa hưởng gen từ cha, không thể dễ dàng vùng vẫy để thoát ra được.

Vừa hôn xong, Hàn Chương hơi lùi ra phía sau, dường như vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.

Bình thường lúc ở nhà Lâm Xuân Chu vẫn thường đeo kính mắt, mà lúc anh mang kính thì trên người lại tỏa ra loại hương vị cấm dục rất khác so với bình thường. Hàn Chương đặc biệt thích dáng vẻ lơ đãng hoàn toàn bất đồng với khí chất như mọi ngày của anh.

“Muốn thêm nữa không?” Y khàn giọng hỏi.

Lâm Xuân Chu đưa tay xoa xoa bên cổ: “Không muốn, cậu đi ăn trước đi, tôi ra ngoài một chuyến.”

Hàn Chương nhíu mày, đè lại tay anh rồi nắm trong lòng bàn tay: “Đi đâu?”

Chiếc xe của Lâm Xuân Chu sau khi trải qua quá trình tu sửa, cuối cùng thì cũng đã sửa xong vào hai ngày trước. Điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ lại quay về với công việc của mình. Theo lý mà nói thì hôm nay là ngày nghỉ, Hàn Chương còn đang định buổi chiều rảnh rỗi thì hai người sẽ ra ngoài hẹn hò, xem phim gì gì đó các kiểu. Xem ra kế hoạch đổ sông đổ biển hết rồi.

Lâm Xuân Chu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Tôi muốn tới trại an dưỡng thăm dì.”

Người dì ở trại an dưỡng chỉ có thể là mẹ của Lí Đông Thụy mà thôi. Hàn Chương vừa nghe xong, vô thức lại nhớ tới quyển tập ban nãy mình vừa xem, sự vui vẻ trong lòng bay biến hết.

Y ngụy trang rất khá, ngoại trừ lông mi không thể khống chế không ngừng run rẩy ra thì chẳng để lộ thêm cái gì có thể biểu lộ tâm tư của y cả. Nhưng người nhạy cảm như Lâm Xuân Chu vẫn có thể phát hiện ra tâm tình y có biến hóa.

Kỳ thật Lâm Xuân Chu vẫn luôn muốn tìm một hôm nào đó ổn ổn để tâm sự với đối phương, anh không muốn tàn nhẫn hay thậm chí là lỗ mãng tới mức động chạm vào vết sẹo của Hàn Chương, bắt buộc y phải thoát khỏi bóng ma tâm lý. Nhưng bất luận là làm người yêu hay chỉ là bạn, anh vẫn luôn hi vọng y có thể thuận lợi thoát khỏi hội chứng PTSD vẫn đang giày vò y, để y có thể trở về với cuộc sống bình thường và làm việc bình thường.

Hàn Chương thấy anh nhìn mình chằm chằm như muốn nói gì đó, trêu đùa: “Sao thế? Vẫn còn tiếc à? Em sẽ đi với anh, mua vài thứ cho dì, coi như là chính thức gặp mặt phụ huynh lần đầu.”

Lâm Xuân chu thấy y không giống như nói giỡn, có hơi chần chờ: “Cái này…”

Hàn Chương ngắt lời anh: “Đừng có này này kia nọ nữa, em đi với anh.”

Đôi môi của Lâm Xuân Chu ngập ngừng động đậy, muốn khuyên y không cần đi. Lần trước gặp Trần Lạc Bình, hội chứng PTSD của y đã tái phát, tình cảnh lúc ấy Lâm Xuân Chu thấy rõ ngay trước mắt, thật sự không muốn y lại nhớ tới cái cảnh thương tâm ấy nữa đâu.

“Có chiếm dụng thời gian của em không?”

Vẻ mặt Hàn Chương thâm tình vô cùng, trên mặt không hề có bất kì vẻ miễn cưỡng nào cả, quơ quơ tay nói: “Không đâu, em muốn đi cùng anh mà.”

Lâm Xuân Chu thấy y đã quyết, cũng không khuyên nữa, hai người ăn cơm xong thì cùng nhau ra khỏi cửa.

Giáo sư Lí nôn nóng tới mức hai tay xoắn lại với nhau, cứ đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh. Đôi môi của ông khô khốc nứt nẻ, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm màu đen lờ mờ, âu phục luôn thẳng thớm giờ đây đã xuất hiện vài nếp uốn, tinh thần sa sút, cả người vừa suy sụp vừa cô đơn.

Trần Lạc Bình vẫn khóc nháo muốn tìm con, vừa thấy giáo sư Lí tới đã chất vấn ông mang con trai của bà đi đâu rồi, còn ném đồ lên người ông nữa. Giáo sư Lí không còn cách nào khác, đành phải để nhân viên y tế ở bên trong trấn an vợ ông, còn mình thì đi ra ngoài.

Trần Lạc Bình xuất thân trong một gia đình có học thức, trước đây cũng từng học đại học đàng hoàng, là một người phụ nữ tri thức yêu thích nghệ thuật, hiện tại lại biến thành bộ dạng điên điên khùng khùng, làm sao ông có thể không đau lòng cho được?

Nhớ lại mình cũng đã từng có một gia đình rất tuyệt, một người vợ dịu dàng, một đứa con đẹp trai vô cùng; đối lập với hiện tại, ba năm ngắn ngủi trôi qua, ngắn tới nổi không đủ để nỗi bi thương mất con có thể hoàn toàn bị xua tan đi hết.

Vừa vặn hôm nay Lâm Xuân Chu cũng đang muốn đến thăm Trần Lạc Bình, lúc giáo sư Lí gọi điện thoại báo tình huống cho anh biết thì anh đã đi dọc đường rồi.

Ngắt điện thoại, lại lo lắng chờ đợi hết 15 phút, cuối cùng Hàn Chương và Lâm Xuân Chu cũng chạy tới.

Thấy Lâm Xuân Chu đã tới khiến cho giáo sư Lí nhẹ nhàng thở ra, ông tiến lên cầm lấy tay anh, dùng sức: “Xuân Chu à, lại phiền cháu rồi, thật ngại quá.”

Lâm Xuân chu lắc đầu: “Sao chuyện này lại phiền cháu được ạ? Là do chú khách khí quá thôi.”

Hàn Chương đi theo sau anh, trong tay còn mang theo một ít hoa quả và thuốc bổ như quà lần đầu ra mắt bố mẹ. Ba người đi vào trong phòng bệnh, liếc mắt một cái đã thấy Trần Lạc Bình đầu tóc hỗn loạn nằm nghiêng trên giường, bệnh cạnh là nhân viên y tế đang không ngừng nhỏ giọng trấn an bà.

“Con trai tới rồi, bà đừng vội.” Cô vừa nhấc đầu lên thì vừa vặn thấy Lâm Xuân Chu tiến vào, mặt lộ vẻ vui mừng cúi đầu nói với Trần Lạc Bình, “Bà nhìn xem ai tới rồi kìa?”

Vẻ mặt Trần Lạc Bình tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ vì không ngừng khóc lóc, bà ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng trong ánh mắt lại không hề có tia kinh hỉ như hồi trước vẫn nhìn thấy Lâm Xuân Chu.

“Xuân Chu à, sao cháu lại qua đây?”

Một câu nói này của bà trực tiếp làm cho bốn người đang có mặt trong phòng giật mình ngây người tại chỗ.

Trần Lạc Bình nhận nhầm Lâm Xuân Chu thành Lí Đông Thụy. Tuy rằng điều đó khiến Lâm Xuân Chu cảm thấy có hơi xấu hổ nhưng tốt xấu gì thì đó vẫn là phương pháp có khả năng trấn an Trần Lạc Bình, anh nguyện cả đời này trở thành con trai “Đông Đông” của bà cũng được, nên vẫn tiếp tục đóng giả. Nhưng mà bây giờ Trần Lạc Bình khôi phục lại trí nhớ không còn nhận nhầm anh nữa, cũng có nghĩa là phương pháp duy nhất có thể trấn an bà cũng đã tiêu tan, điều này làm cho anh có cảm giác không cách nào xoay sở và cũng… khủng hoảng nữa.

“Cháu có biết Đông Đông đi đâu rồi không?” Trần Lạc Bình vươn tay về phía Lâm Xuân Chu, “Tại sao lão Lí lại không nói cho dì biết? Đã lâu lắm rồi sao dì không thấy Đông Đông? Không phải nó có chuyện gì đó chứ?”

Lâm Xuân Chu ổn định tâm trạng, vừa định đi tới nắm lấy tay bà, Trần Lạc Bình đột nhiên lại phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, rút tay về ôm lấy đầu mình hét ầm lên.

“Vì sao lại là Đông Đông! Vì sao người chết lại là con trai tôi?” Bà khóc lớn, ở trên giường điên cuồng xoay tới xoay lui, “A a a! Trả con lại cho tôi! Mau đem trả con lại cho tôi!!”

Bà bắt đầu điên cuồng đập đầu vào vòng bảo hộ của giường bệnh, Lâm Xuân Chu cùng giáo sư Lí thấy vậy vội sải một bước dài xông lên muốn đè bà lại. Hàn Chương đứng chôn chân tại chỗ, tay chân lạnh ngắt, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập, còn chưa kịp phản ứng thì đồ vật trên tay đã rơi xuống đất.

Lâm Xuân Chu và giáo sư Lí mỗi người một bên đè thân thể Trần Lạc Bình lại, ngăn bà tự làm thương chính mình, mà hộ sĩ rất nhanh đã rút ra vòng đeo bằng da cố định ở dưới giường ra, luống cuống tay chân cố định bà ở trên giường.

Suốt cả quá trình, Trần Lạc Bình một mực khóc rống rất thảm thiết, chất vấn ông trời, vì sao lại đối xử tàn nhẫn với bà như vậy.

Giáo sư Lí nhịn không được hốc mắc đỏ lên: “Lạc Bình, bà đừng như vậy, bà đừng có như vậy nữa… Bà cứ như vậy trái tim tôi cứ như bị khoét thành một lỗ đó bà à!”

Lâm Xuân Chu dùng sức ấn Trần Lạc Bình đang giãy giụa xuống, nghe vậy trong lòng cũng không kìm được nổi chua xót đang tràn ra.

Bỗng nhiên anh nghĩ tới cái gì đó, ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía Hàn Chương, quả nhiên thấy gương mặt tái nhợt của y, vẻ mặt cứng đờ.

“Hàn Chương, em ra ngoài trước đi!”

Hàn Chương giống như không nghe thấy lời của anh, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.

Lâm Xuân Chu đề cao âm lượng: “Hàn Chương!”

Hàn Chương lập tức hoàn hồn, mờ mịt nhìn anh.

Đối mặt với Trần Lạc Bình đang trong tình trạng không khống chế được, mấy lời chất vấn ấy tựa như từng đạo sấm sét bổ mạnh vào trái tim y, làm cho y phải chịu đủ loại tra tấn. Gần như là ngay lập tức, y liền rơi vào phản ứng với hội chứng người sống sót (PTSD), bị vây quanh trong sự áy náy khôn cùng.

Lâm Xuân Chu từ vẻ mặt của Hàn Chương có thể biết được nội tâm y đang phải chịu sự giày vò, điều này làm cho anh không thể không nghiêm khắc chỉ thị y: “Đi ra ngoài, ở ngoài chờ tôi!”

Hàn Chương nhìn đôi mắt anh, từ trong đó thấy được tâm tình phức tạp của anh, lo lắng có, bất an cũng có, còn có một chút chật vật vì tình hình biến hóa không kịp trở tay.

Y hiểu anh nhìn ra được mình bị giày vò, bằng không sẽ không bắt buộc mình ra ngoài chờ anh.

Hàn Chương gật gật đầu, có hơi hốt hoảng xoay người đi ra ngoài.

Y đi thẳng một đường, băng qua hành lang thật dài, xuống thang lầu vắng vẻ, đi thẳng ra ngoài bãi đỗ xe của trại an dưỡng, sau đó tựa người vào bên cạnh xe, yên lặng châm một điếu thuốc rít từng hơi.

Y hút hết điếu này rồi lại châm điếu khác, hút gần hết cả một gói rồi mà bên Lâm Xuân Chu vẫn chưa có động tĩnh gì cả, chưa gọi điện thoại cho y, cũng chưa quay trở về xe.

Dưới tác dụng của nicotine Hàn Chương dần dần lấy lại được bình tĩnh, ánh mặt trời ấm áp của tiết trời vừa vào đông cũng dần đuổi hết lạnh lẽo, tay chân dần dần khôi phục độ ấm.

Đại khái y đợi liên tù tì mấy tiếng liền mới thấy Lâm Xuân Chu đang ở xa xa từ trong trại an dưỡng đi ra.

“Sao lại đứng chờ bên ngoài thế này, không lạnh à?” Lúc Lâm Xuân Chu chỉ còn cách y có 3m đã nhấn điều khiển xe, mở cửa xe. Trên mặt y đã không còn thấy dáng vẻ bất an nữa, lại trở về với dáng vẻ hiền lành đang nở nụ cười ôn hòa.

Hàn Chương không nói chuyện, mở cửa xe im lìm chui đầu vào trong, Lâm Xuân Chu chậm hơn y vài bước, qua một lát mới ngồi vào ghế tài.

Lâm Xuân Chu ngồi vào trong xe, động tác đầu tiên của anh không phải là khởi động xe mà là mở điều hòa ở mức cao nhất, trước tiên làm ấm thân thể của Hàn Chương cái đã.

Anh luôn rất ôn nhu, rất thỏa đáng, sẽ không làm cho người ta cảm thấy áp lực hay không ổn. Cho dù từ chỗ khác biết được bí mật đi nữa, anh cũng sẽ không ở trước mặt đương sự thể hiện ra bất kì ý đồ muốn tìm tòi nào cả, thậm chí sẽ tri kỉ mà thay đối phương cất giấu bí mật đó đi, chỉ cần đương sự không đề cập tới, anh có thể cho rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Hàn Chương tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan chéo trước ngực, không hề báo trước mở miệng nói: “Không phải anh biết cả rồi à?”

Y cũng không phải kẻ ngốc, không có khả năng đối phương cố ý bảo bọc che chở như thế mà lại không có cảm giác gì được.

Lâm Xuân Chu hơi ngừng lại, anh vốn còn đang muốn nhả phanh dự định khởi động xe, hiện tại chỉ có thể đưa tay kéo phanh lại.

“Em đang muốn nói tới cái gì?”

Hàn Chương nhìn về phía anh, không tự chủ được mà siết chặt lấy ngón tay của mình: “… Nguyên nhân em bị PTSD.”

Tư thế vòng tay trước ngực theo Tâm lý học mà nói thì y đang có ý muốn kháng cự và phòng ngự, Lâm Xuân Chu biết để y chủ động nói ra được chuyện này đã là chuyện không dễ dàng tí nào cả, cho nên cũng không dám tùy tiện lên tiếng đánh gãy lời y, chỉ chờ đợi y tự mình nói ra.

Hàn Chương chuyển tầm mắt về phía trước, tùy ý đặt lên một điểm nào đó: “Lần trước em gặp được Hạ Chi Quân đã cảm thấy hắn kì lạ, lúc về nhà lúc nhắc tới hắn với anh, biểu hiện của anh cũng rất lạ lùng. Bây giờ nhớ lại, chắc là lúc đó từ hắn anh đã biết được không ít chuyện bên đó rồi.”

Lâm Xuân Chu không phủ nhận: “Hắn một mực điều tra nguyên nhân cái chết của Lí Đông Thụy, muốn biết rốt cuộc là ai, nhiệm vụ như thế nào… mà lại có thể giết cả cậu ấy.”

Hàn Chương nhắm mắt: “Vậy còn anh? Anh không muốn biết chân tướng sao?”

Lâm Xuân Chu không trả lời y ngay.

Chẳng lẽ anh thực sự không muốn biết rốt cuộc vì sao mà Lí Đông Thụy lại chết ư? Không, thật ra anh rất muốn biết. Anh muốn biết rốt cuộc là ai, là cái gì mà có thể giết chết người bạn thân tốt nhất của anh. Nhưng đồng thời, Lí Đông Thụy đã không thể sống dậy trở về, nếu chân tướng có thể sẽ chạm đến nỗi khổ riêng của Hàn Chương, anh nguyện ý chờ miệng vết thương của y từ từ lành lại sau đó mới cùng y nói về vấn đề này, chứ không phải là dã man xé nát vết thương đang dần kết vảy khiến y vốn đã bị thương lại càng tổn thương thêm.

“Em muốn nói, tôi sẵn sàng lắng nghe.” Thanh âm của anh ôn hòa mà cũng rất có lực, “Nhưng nếu em cảm thấy không thoải mái khi nói về chuyện này, vậy thì chúng ta hãy quên nó đi.”

Thật sự rất cảm kích trước sự thức thời của anh muốn chết luôn, khóe môi Hàn Chương thoáng giật giật, tâm hồn cùng tinh thần vốn đang vô cùng mệt mỏi lẫn căng thẳng nhưng vì lời nói săn sóc của anh mà thoáng thả lỏng không ít.

“Cho dù là chứng PTSD của em, hay là nguyên nhân cái chết của Lí Đông Thụy thì đều phải bắt đầu kể từ chuyện của cô gái đó…” Y vốn không muốn mình lại trốn tránh thêm nữa, thay vì quấn chặt vết thương khiến chỗ đó bốc mùi hư thối thì chi bằng lấy hết phần thịt thối đi rồi khiến cho nó được tái sinh, “Cô gái đó tên là Lục Tây Tây, là con gái của một nhân vật hàng đầu trong ngành công nghiệp gỗ ở Giang thị…”

Hàn Chương chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ cùng với Lâm Xuân Chu ở trong một chiếc xe, cùng nhau nói về khoảng thời gian u tối nhất mà y không muốn nhớ tới ấy. Mà cùng lúc đó, Hạ Chi Quân cũng vừa nhận được một mail ghi lại toàn bộ chân tướng.

Ba năm qua hắn chưa từng buông tha việc truy tìm tra cứu nguyên nhân cái chết của Lí Đông Thụy, thử rất nhiều loại thủ đoạn, đủ loại phương pháp, thậm chí có khi còn suýt nữa là chạm tới ranh giới của bất hợp pháp. Hắn gần như bị ám ảnh bởi việc này, cứng đầu nhảy vào, nếu không tìm được sự thật quyết không quay đầu.

Mà khi lá thư ghi lại chân tướng kia, từ đại dương xa xôi được gửi tới trước mặt hắn, hắn lại chần chờ. Trước đây hắn chỉ biết cận hương tình khiếp*, vốn là một chuyện truy tìm đã lâu lắm rồi, chỉ cần bước qua cánh cửa là có thể biết được chân tướng, nhưng mà lại sinh ra tâm lý hoảng sợ.

* Cận hương tình khiếp – 近乡情怯: người xa quê khi trở về quê lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Tức là, ở Hạ Chi Quân theo đuổi sự thật đã lâu nhưng một khi đã chạm tới chân tướng lại sợ hãi muốn lùi bước.

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cắn chặt răng, cuối cùng hắn cũng phải mở mail.

Hắn run rẩy nhấn chuột xuống vang lên tiếng “kick”, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống theo từng cú nhấp chụột, chầm chậm kéo con chuột đi xuống, vất vả lắm mới xem hết được lá thư dài ngoằng thì lại có cảm giác như mình vừa mới qua khỏi một căn bệnh nặng.

Hóa ra đây chính là chân tướng mà hắn đã truy tìm bấy lâu nay…

Tắt mailbox, Hạ Chi Quân ngẩn người ngồi nhìn chằm chằm màn hình máy tính trống rỗng tới phát ngốc, tựa như đang rơi vào một không gian mịt mờ. Giống như hắn đột nhiên mất đi mục tiêu, không biết tiếp theo mình sẽ làm cái gì vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, hắn cầm lên thì thấy, là Hàn Sơn mới gửi tin nhắn tới.

—— Em nghĩ kĩ rồi, em không muốn làm cảnh sát, cũng không muốn làm một nhân viên ngân hàng, em muốn làm kiểm sát viên!

Hạ Chi Quân ngây ngẩn cả người, đối với ba chữ cuối cùng mãi vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh. Không để cho hắn có cơ hội bình phục lại, không lâu sau Hàn Sơn đã gọi điện thoại sang cho hắn luôn.

“Hạ đại ca, anh đã xem tin nhắn em gửi sang chưa?” Thanh âm của cậu nhóc để lộ tinh thần phấn chấn mà chỉ người trẻ mới có, rất giống với mặt trời buổi sớm mai.

Hạ Chi Quân mím môi: “Thấy rồi.”

Thanh âm của Hàn Sơn càng vui vẻ thêm mấy phần: “Em muốn tham khảo cuộc thi Tư pháp, Hạ đại ca, em có thể tới tìm anh hỏi một vài vấn đề được không ạ? Buổi tối em sẽ mời anh ăn cơm!”

Bởi vì cậu nhóc đang làm việc cho một tiệm thú cưng, hơn nữa đã bắt đầu có suy nghĩ tiết kiệm tiền rồi cho nên hiện tại không còn là cậu nhóc sẽ tiêu sạch hết tiền tiêu trước tháng nữa, nhưng mà vẫn có thể mời đối phương tới một quán ăn thật ngon để mời cơm.

Hiện tại đầu óc Hạ Chi Quân rất loạn, cũng không biết chính mình đang làm cái gì nói cái gì nữa: “… Tôi đang tính đi đến một nơi.” Hắn tựa như người đang ở trong mộng, “Cậu có muốn đi không?”

Hắn không biết tại sao mình lại mời Hàn Sơn, có thể là vì cuộc điện thoại của Hàn Sơn vừa tới đúng lúc, cũng có thể trong lòng hắn đang rất sợ hãi, muốn có người đi cùng để tiếp thêm can đảm.

“Được chứ,” Hàn Sơn không nghi ngờ gì, trước tiên là đáp ứng, sau đó mới hỏi địa điểm, “Đi tới action-live CS ạ?”

Hạ Chi Quân nói: “Không, chờ lát nữa tôi chia sẻ địa điểm cho cậu, cậu qua thẳng đấy luôn nhé.”

Hai người ngắt điện thoại, không lâu sau Hàn Sơn đã nhận được tin nhắn ngắn của Hạ Chi Quân.

Hàn Sơn sao chép địa chỉ vào app bản đồ, phát hiện điểm đến là một nơi nằm ở ngoại ô Giang thị, chung quanh chỉ toàn là khu đất hoang rộng lớn, ngay cả một quầy bán đồ ăn vặt thôi cũng không có nữa là.

“Lạ ghê, anh ấy đi tới nơi này làm gì vậy chứ?” Hàn Sơn tạm thời không nghĩ được gì hết nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi xe, dự tính cùng đối phương gặp mặt ở nơi đó.

Hoàn chương 33.
Bình Luận (0)
Comment