20.
Tiểu thư là con gái duy nhất của Tể tướng.
Tể tướng đau đớn tột cùng, đến Hầu phủ để đòi một lời giải thích. Lão phu nhân cũng không phải hạng tầm thường, lập tức đưa ra chứng cứ tiểu thư đã hạ độc thiếp thất của Lục Bách Hoàn.
Bà thản nhiên nói: "Đứa trẻ này tuy phạm phải sai lầm lớn, nhưng dù sao cũng là chính thê của Bách nhi. Ta vốn không có ý định làm gì nàng ta, chỉ lệnh cấm túc để tự kiểm điểm. Không ngờ nàng lại nghĩ quẩn đến vậy..."
"Bách nhi thành thân với nàng bao nhiêu năm, nay đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con. Thiếp thất có thai, nàng lại ghen tuông đến mức này, hại chết đứa cháu duy nhất của Hầu phủ. Hầu phủ không hưu thê đã là nể mặt Tể tướng lắm rồi."
Tể tướng lăn lộn quan trường bao năm, chưa từng bị mất mặt đến vậy. Trở về phủ, ông ta lập tức dâng sớ tố cáo Lục Bách Hoàn bức tử chính thê. Thế nhưng ngay lúc này, Nhiếp chính vương lại bất ngờ dâng sớ buộc tội Tể tướng mưu phản.
Phủ Tể tướng lập tức đại loạn.
Hoa Tuệ nói với ta, những tỷ muội trong phủ Tể tướng trước đây, giờ đang gấp rút tìm đường lui.
Ta cả kinh: "Vô duyên vô cớ, sao Tể tướng lại mưu phản?"
"Là chuyện từ mấy chục năm trước, nghe nói có liên quan đến cuộc nổi loạn của dị tộc Tây Nam."
Mang theo tâm sự nặng nề, ta trở về Bích Hồ cư. Không ngờ lại thấy một người ngoài dự liệu.
"Quận chúa?"
Sau cơn kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ. Quận chúa quan sát ta, đôi mắt khẽ cong như vầng trăng non:
"Ngươi chính là cô nương bên cạnh Lục Đàm ở hội đèn lồ|\|g phải không?"
Ta khẽ đáp "Phải".
Quận chúa cười, ôm chầm lấy ta: "Đừng lo, ta không đến để giành Lục Đàm với ngươi."
Nàng thờ ơ nói: "Thật ra hôm đó ở tửu lâu, hắn đã nói rõ trong lòng chỉ có mình ngươi. Chẳng qua ta không cam tâm, cứ quấn lấy phụ mẫu để nhờ họ cầu thân..."
Nàng phất tay: "Thôi thôi, ai mà chẳng từng làm mấy chuyện mất mặt hồi còn trẻ? Hôm nay ta đến để xin lỗi ngươi, không được giận ta đâu đấy."
Ta giật nảy mình: "Nào dám, nào dám, ta, ta..."
Ta vội chuyển chủ đề: "Vậy lần này Quận chúa đến có việc gì sao?"
"Để cảm tạ Lục Đàm."
"Cảm tạ?"
"Tể tướng và phụ thân ta xưa nay vốn không ưa nhau, hắn giúp phụ thân ta trừ đi một cái gai trong mắt."
Quận chúa vừa đi vừa giải thích cho ta.
Ba mươi năm trước, Tể tướng là Binh bộ thượng thư. Thiên hạ thái bình, ông ta không có cơ hội lập công. Vì muốn thăng tiến, ông ta đã bí mật trao đổi hàng chục bức thư với thủ lĩnh dị tộc Tây Nam, kích động dã tâm của bọn chúng, từ đó gây nên cuộc nổi loạn. Chiến sự bùng nổ, Tể tướng còn nhiều lần bán đứng cơ mật quân sự cho dị tộc, đổi lấy không ít lợi ích.
Quận chúa nói: "Lão Hầu gia chinh chiến sa trường nhiều năm, sao có thể bị một đám man di nhỏ bé vây khốn? Chính vì hậu phương có nội gián, nên ông ấy mới suýt bỏ mạng."
"Hơn nữa, năm đó trong triều, lão Hầu gia và Tể tướng vốn là đối thủ chính trị. Hắn vừa hay mượn đao dị tộc, trừ khử chướng ngại trên con đường tiến thân của mình."
Ta hỏi: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến Lục Đàm?"
Quận chúa cười đầy ẩn ý: "Những năm qua, dù hắn nằm liệt trên giường bệnh nhưng vẫn âm thầm thu thập vô số chứng cứ Tể tướng nhận hối lộ, gian lận khoa cử, kết đảng mưu lợi. Tất cả những chứng cứ liên quan đến tội phản quốc, hắn đều giao cho ta."
Lục Đàm ngày ngày ở bên ta, lúc nào thì đưa chứng cứ cho nàng ấy?
Nghĩ ngợi giây lát, ta chợt hiểu ra: "Vậy nên khi đó ngài rời khỏi Bích Hồ cư, không phải vì bị dọa sợ..."
Quận chúa quả quyết gật đầu: "Khi Lục Đàm trao cho ta thư từ qua lại giữa Tể tướng và thủ lĩnh dị tộc, ta quá kích động nên mới lập tức rời đi trong đêm."
"Nói cho cùng, ta là người kế thừa vị trí Nhiếp chính vương của phụ thân, sao có thể yếu đuối như vậy?"
Nhìn dáng vẻ đầy kiêu hãnh của nàng, ta không khỏi thắc mắc: "Nhưng khi đó Lục Đàm còn chưa ra đời, làm sao có chứng cứ?"
Quận chúa đáp: "Người bên cạnh hắn là lang trung của dị tộc, ngươi không biết sao?"
...
Lục Đàm ngủ say rồi.
Quận chúa than một tiếng "Trời đố kẻ anh tài", để lại lễ vật của phủ Nhiếp chính vương rồi rời đi.
Ta chạm vào tay Lục Đàm. Rất lạnh, hoàn toàn không giống nhiệt độ cơ thể người thường.
Lời quận chúa vẫn văng vẳng bên tai. Rất nhiều nghi vấn dần dần trào dâng trong lòng ta. Mọi người đều nói Lục Đàm mắc bệnh tim nên thân thể suy nhược. Bệnh tim phát tác một lần là nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Sơn y chưa từng nhắc nhiều về bệnh tim của hắn. Hình như cũng chẳng ai thực sự nhìn thấy hắn phát bệnh.
Mang theo vô số nghi vấn, ta đi tìm Sơn y.
Nghe ta nói xong, hắn đáp: "Ngươi đoán đúng rồi, hắn vốn không hề mắc bệnh tim, mà là bị hại."
Ta lo lắng hỏi: "Là ai?"
Sơn y cười cười: "Ta."
Hắn kể cho ta một câu chuyện chưa từng ai biết.
Dị tộc đã quy thuận triều ta từ lâu, phong tục dần hòa hợp, người dân hai bên gần như là một nhà, cuộc sống yên bình. Nếu không vì dã tâm của thủ lĩnh và Tể tướng, sao có thể loạn lạc, sinh linh đồ thán?
Năm đó, Tể tướng bán đứng quân tình, khiến lão Hầu gia bị vây khốn trong rừng núi. Người cứu ông ấy chính là Sơn y. Sơn y không chỉ biết chữa bệnh cứu người, mà còn tinh thông bí thuật. Để chấm dứt chiến loạn, không để dân lành tiếp tục chịu khổ.
Hắn dùng thuật bí truyền Tây Nam, thuyết phục lão Hầu gia lấy mạng thân nhân đổi lấy vận mệnh chiến cục. Lão Hầu gia mất cha mẹ từ sớm, trên đời này, người có quan hệ huyết thống duy nhất với ông ấy, chính là đứa con còn trong bụng thê tử.
Sơn y nói, Lục Đàm vốn là mệnh quý không gì sánh được. Nhưng đáng tiếc, mệnh đã bị đổi, tuổi thọ bằng không, sinh ra đã định là chết non. Sau đó, quả nhiên đúng như lời tiên đoán, lão Hầu gia khí vận dồi dào, đánh đâu thắng đó, thiên hạ thái bình. Nhưng rồi ông ấy ôm đứa bé sơ sinh trong tay, vô cùng hối hận, cầu xin Sơn y cứu con mình.
Áy náy khôn nguôi, Sơn y lại dùng bí thuật, miễn cưỡng kéo dài sinh mệnh cho Lục Đàm thêm ba mươi năm.
"Cái gọi là bệnh tim, chẳng qua chỉ là lời nói dối che mắt thiên hạ mà thôi."
"Thân thể này vốn dĩ nửa âm nửa dương, cực kỳ bất ổn. Bao năm qua, ta ở bên hắn, dốc hết bản lĩnh cả đời mới khiến hắn trông giống người thường."
"Nếu năm mười tám tuổi, hắn không rơi xuống hồ, không bị âm khí nhập thể, khí huyết rối loạn... Thì dù chỉ sống ba mươi năm, hắn cũng có thể tung hoành thiên hạ, thậm chí còn có thể lưu lại huyết mạch."
Sơn y than: "Tiếc thay."