Xe ngựa tiến vào từ lối nhỏ sau Vương phủ, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên từ trong rừng hồng rậm rạp. Trong xe, Tề Cảnh Chiêu căng thẳng nhéo đầu gối chính mình, nhìn nhìn cái ót quật cường của tiểu cô nương, nhíu mày hỏi.
"Vẫn còn bực?"
"Ca ca không phải đã giải thích cho muội rồi sao?"
Ngụy Chi đưa lưng về phía hắn phát ra âm thanh rầu rĩ, nàng vẫn chịu quay lại.
Không khí trở nên ngưng đọng, hai người cứ như vậy giằng co một đường.
Xe ngựa ngừng lại. Tề Cảnh Chiêu xuống xe ngựa trước, lại giơ tay muốn đi đỡ nàng. Kết quả, tiểu cô nương rúc ở trong xe vẫn không nhúc nhích, cũng không nhìn hắn cái nào.
"Chiêu ca ca đi về trước đi. Muội mệt nhọc, muốn nằm nghỉ một lúc."
Tiểu cô nương căn bản không nghe hắn giải thích, tức nghẹn một đường, trong lòng vừa tủi thân lại vừa bực bội. Vẫn là không nhịn được mà tỏ vẻ giận dỗi.
Ai ngờ, nghe xong lời nàng nói, tay đang chống màn xe trực tiếp thu trở về. Trong xe lại tối sầm xuống.
Ngụy Chi quay đầu lại, không thấy một còn bóng người nào.
"Đồ xấu xa! Lại còn đi uống hoa tửu! Dỗ người khác được còn ta thì lại không......Ca ca đáng ghét! Hu hu...... vậy mà còn nói thương ta......"
Tiểu cô nương tức đến đỏ mắt, vừa mắng vừa thút tha thút thít nức nở mà khóc lên. Bàn tay nắm lại, đấm thụp thụp xuống tấm đệm kê phía dưới.
Bảy tám hộ vệ canh giữ xe ngựa một bên yên lặng lắng nghe, một bên nhìn nam nhân phụ bạc đang chống quải trượng cách đó không xa.
Một lát sau, tiếng khóc trong xe dần nhỏ lại. Tề Cảnh Chiêu chậm rãi trở về, tay chắp ở sau lưng. Đến gần xe ngựa, hắn hướng về phía thị vệ khẽ gật đầu, mấy người lập tức thối lui.
Màn xe bị mở ra, Ngụy Chi lập tức ngồi dậy.
Tiểu cô nương mím môi, đôi mắt long lanh trông mong nhìn hắn. Mành một lần nữa buông xuống. Tề Cảnh Chiêu ngồi quỳ ở phía trước, hít một hơi thật sâu.
Sau đó tay giấu sau lưng chậm rãi duỗi ra tới. Một quả hồng vừa lớn vừa đỏ xuất hiện ở trước mắt Ngụy Chi.
Tiểu cô nương xoa xoa đôi mắt, ngơ ngác mà thò lại gần, cẩn thận ngắm nghía. Sau đó giơ tay muốn nhận, quả hồng lại bị hắn rụt tay lại giấu đi.
"Ca ca....."
Thanh âm khàn khàn yếu ớt mang theo nghi hoặc. Tề Cảnh Chiêu ho nhẹ hai tiếng, quay đầu đi, đem quả hồng kia áp đến trước ngực của mình, dùng sức cọ vài cái, đem quả hồng lau sạch.
Tiểu cô nương ngẩn người "Ò" một tiếng, đỏ mặt lui về sau một chút.
"Chín rồi. Ta, là ta tự mình hái."
Cổ Tề Cảnh Chiêu đỏ lên, thanh âm có chút run run, còn ra vẻ bình tĩnh mà đem quả hồng nhét vào trong lòng ngực nàng.
Hai người lặng im một hồi. Tiểu cô nương nâng quả hồng lên nhìn trái nhìn phải, cắn cắn môi. Chỉ chốc lát liền cong đôi mắt còn ửng hồng nở nụ cười.
"Không giận nữa?"
Tề Cảnh Chiêu dán sát vào chút, giơ tay sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng hỏi. Tiểu cô nương không lên tiếng. Hắn thở dài một hơi, duỗi tay đem người kéo vào trong lòng ngực.
"Chi Chi, tha thứ cho ca ca một lần đi."
Ngụy Chi ghé vào trước ngực hắn, giơ tay đánh nhẹ một chút. Sau đó tay lại bị bắt được. Hắn nhéo tay nàng, lại tự đánh lên người mình vài cái.
"Được rồi......"
Tiểu cô nương nũng nịu vài câu rồi ngoan ngoãn tiến vào trong lòng ngực hắn.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang. Bóng cây loang lổ chiếu xuống đất, theo gió nhẹ lay động. Trong rừng sâu, từng trận mùi hương quả chín tản ra.
Mấy quả hồng chín rớt lên bùn đất, vỏ cam vàng bị phơi đến nhăn lại.Đêm qua hai người cũng chưa ngủ ngon, có chút mệt mỏi.
Chỉ chốc lát, nhân nhi trong lòng ngực an tâm mà đánh một giấc no say. Tề Cảnh Chiêu cúi đầu đem tay nàng bẻ ra, đem quả hồng đặt một bên.
Hắn nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng kéo vạt áo của mình ra. Quả nhiên, khuôn mặt mềm mại kia lập tức dán lên vòm ngực hắn.
"Ca ca thương muội còn không đủ, làm gì có chuyện ta đi uống hoa tửu?"
"Muội mới là đồ ngốc."
Hắn xoa bả vai tiểu cô nương, bất đắc dĩ mà cười rộ lên.