Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng

Chương 22

Trong đình có một nhóm người đang tụ tập ở bên rìa ngoại ô.

Sau khi đề đã được định, ngay lập tức liền có một công tử lớn mật phe phẩy quạt xếp niệm thơ, sau đó lại có người đứng lên nối tiếp bài thơ đó, đoạn nối tiếp đoạn, khi nghe được một câu thơ hay, những người khác sẽ đứng dậy reo hò.

Trên bàn có các loại trái cây, điểm tâm cùng rượu nhẹ. Các cô nương Tề gia tuy thường ngày không ai nhường ai nhưng tự nhiên cũng ngồi chung một chỗ. Chỉ chốc lát, trong sân vang lên một trận xôn xao.

"Bái kiến Nhị điện hạ!"

"Tấn Văn cũng tới sao, tốt, tốt!".

Thiếu niên một thân áo tím đẹp đẽ quý giá, nụ cười nội liễm trầm ổn. Hắn bước nhanh vào đình hóng gió rồi cùng mọi người hàn huyên đàm tiếu, một lát sau, trong sân lại bắt đầu ngâm thơ phụ xướng, sung sướng không thôi.

Thật vất vả mới khiến đám đông vây quanh tản ra bớt, Tề Tấn Văn lập tức nhìn khắp nơi xung quanh. Nhìn thấy tiểu nhân nhi ngồi ở một góc, ánh mắt hắn sáng lên, bước qua chỗ nàng.

"Đây không phải Lục muội muội sao?"

Hắn đi đến trước mặt Ngụy Chi, nhìn trái nhìn phải, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường. Ngụy Chi an an tĩnh tĩnh mà ngồi một buổi sáng, trong miệng còn nhai điểm tâm, quai hàm phồng lên ngẩng đầu lên, mờ mịt mà nhìn hắn.

"Ngài đây là Nhị điện hạ?"

Trong lòng giật mình một cái, nàng lập tức nuốt điểm tâm xuống, vỗ tay áo muốn đứng lên.

"Không cần đa lễ."

Tề Tấn Văn một tay đem tiểu nhân nhi ấn trở về, sau đó tùy tiện mà trực tiếp ngồi ở vị trí bên cạnh nàng.

"A Chiêu không yên tâm, sợ bảo bối của hắn bị người ta bắt mất cho nên cố ý kêu ta lại đây trông coi muội."

Hắn ghé vào tai Ngụy Chi nhỏ giọng nói thầm, nói xong liền nhìn thấy lỗ tai tiểu cô nương đều biến thành đỏ ửng. Còn chưa kịp giễu cợt vài câu, Tề Tấn Văn đã chú ý tới trên sườn cổ nàng lộ ra một vệt cắn màu đỏ.

"Sao dạo này có nhiều sâu vậy ta..."

Hắn lẩm bẩm tự nói, lại giơ tay sờ sờ cổ chính mình, trong lòng cảm thấy thật may mắn. Gần tới hoàng hôn, vài vị cô nương vẫn ở lại trong đình, vì vài câu câu thơ mà tranh chấp không thôi.

Đang lúc cãi nhau đến túi bụi, chợt có người đề nghị, không bằng để Nhị điện hạ tới bình một câu. Đột nhiên nhớ tới nhân vật này, mọi người trái phải nhìn xung quanh, rốt cuộc ở trong một góc thấy được hắn. Tề Tấn Văn uống không ít rượu, mặt hồng nhạt, hiện tại muốn ngồi thẳng cũng có chút không xong.

"Nhị điện hạ, người tới bình luận chút...... Điện hạ?"

Hắn nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi đang hôn mê bên cạnh, thần sắc sợ hãi không thôi, trong tay còn ôm một bầu rượu.

"Lục muội muội, Lục muội muội.......Mau mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ......"

Tề Tấn Văn nâng tay muốn lay nàng tỉnh dậy, mới vừa kề sát vào đã vội vội vàng vàng rụt tay. Không, không thể động vào nàng.

Hắn chẳng qua chỉ cùng nàng nói chút chuyện về A Chiêu khi còn nhỏ, tiểu cô nương nghe đến hứng thú bừng bừng, sau đó bất tri bất giác liền cầm lấy chén rượu bên cạnh lên.

Xong rồi......xong rồi.......

Chạng vạng, mấy cỗ kiệu lắc lư lục tục được nâng về vương phủ. Cỗ kiệu vừa đi dọc theo đường mòn xuyên qua rừng hồng đã hướng tới Lâm Nguyệt Uyển.

Đợi nửa ngày, không thấy người bên trong kiệu xuống. Tề Cảnh Chiêu đứng ở ngoài cỗ kiệu, khuôn mặt trầm xuống không nói một lời. Một lúc sau Tiểu Đao đi tới, thanh âm rất khẩn trương.

"Thiếu gia, tiểu nhân đã hỏi qua. Bọn họ nói Lục cô nương hôm nay uống không ít rượu, hình như là......"

Nói còn chưa dứt lời đã thấy gương mặt Tề Cảnh Chiêu đanh lại.

Tiểu Đao quay đầu, không dám nhìn tiếp.

Màn xe bị xốc lên, một cái đầu nhỏ tròn vo dò xét thò ra ngoài, lộ ra khuôn mặt tiểu cô nương đỏ lên, đôi mắt gắt gao mà dán vào mành.

Ngụy Chi mở to hai mắt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài cỗ kiệu, nàng nhìn trái nhìn phải, cảm giác như mình vứa đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Hai tay nhỏ căng thẳng nắm chặt.

Tề Cảnh Chiêu nắm chặt quải trượng, bước thật nhanh tới cỗ kiệu. Tiểu cô nương thấy hắn đi tới liền chớp chớp đôi mắt, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, kiều thanh hô lên:

"A Chiêu!"

Quải trượng dừng lại. Tề Cảnh Chiêu sững sờ tại chỗ.

Hắn ngơ ngác mà mở miệng, không biết nên trả lời hay không.

"A Chiêu, huynh tới đón muội sao?"

Nói xong, tiểu cô nương còn ngọt ngào mà cười rộ lên, sau đó buông mành ra, nàng dang rộng cánh tay, hướng tới nam nhân đang đứng ngốc tại chỗ kia nhào tới.

"A!"
Bình Luận (0)
Comment