Sáng sớm, bên ngoài Tê Phong Các, Tiểu Chước bưng nước ấm đã chuẩn bị từ trước vội vàng bước vào phòng.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Ngụy Chi đang ngồi ở trước án thư, rất có nề nếp mà luyện viết chữ. Lò sưởi tay ấm áp đặt ở một bên không biết đã bị vắng vẻ bao lâu rồi.
Trên án thư một đống giấy lộn xếp chồng lên nhau có chút nhăn nhúm. Cửa ngoài không được khép chặt, một trận gió phất lẻn vào phòng, thổi qua trang giấy làm chúng khẽ bay lên, lập tức bị một cái tay nhỏ trắng nõn đè lại.
Ngụy Chi thuần thục mà lấy cái chặn giấy áp lên, lại tiếp tục viết chữ như mèo cào. Mới vừa viết xong nét bút cuối cùng, tiểu cô nương phùng miệng, có tâm mà thổi nhẹ vài cái lên trang giấy để khô mực.
Đầu ngón tay mượt mà nhẹ nhéo nhéo lên giấy lộn, đặt qua một bên.
"Đều đã viết xong rồi, ca ca huynh mau mau trở lại......"
Ngụy Chi nhỏ giọng nói xong, liền nâng lên khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ cười.
Hôm nay trong phủ có yến hội, sau giờ ngọ bọn hạ nhân liền bắt đầu khua chiêng gõ mõ mà chuẩn bị. Mấy yến hội kiểu này cũng hay được tổ chức, chẳng qua chỉ là có mấy quan viên thường ngày có giao hảo tốt với Vương phủ được mời đến mà thôi.
Ngoại trừ một vài gương mặt thường thấy ở học đường cũng đến, còn lại đều là vài vị cô nương cùng bạn tốt của thiếu gia.
Thính đường dần dần náo nhiệt lên. Tề Cảnh Vân đứng dậy sửa sửa tay áo, gọi mấy bạn học trẻ tuổi cùng đi hoa viên ngắm cảnh.
Chỉ chốc lát, trong thính đường đi hết không còn ai. Tiểu cô nương đang nghĩ ngợi tới việc lặng lẽ trở về phòng, lúc này đột nhiên một bàn tay thân thiện tiến đến.
"Hôm qua trong phủ hoa mai nở rất nhiều, Lục muội muội chắn chắn chưa được thấy, chúng ta cùng nhau đi xem nha......"
Ngụy Chi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tề Minh Huyên kéo váy sam mang nàng cùng đi. Đình hóng gió ở hoa viên tụ tập một tốp người, Ngụy Chi bị kéo đến bên cạnh, vừa ngồi xuống không lâu đã bị rót chút rượu.
Nói là rượu mai được ủ từ năm ngoái, so với rượu thường uống qua thì vừa ngọt lại nồng hơn, mới vừa vào miệng đã cay đến mức tiểu cô nương ứa nước mắt.
"Ta, ta không biết uống rượu, Tam tỷ tỷ, ta không uống được......"
"Ngươi đây chẳng phải là uống quá ít cho nên mới chưa biết mùi vị sao......"
Tiểu cô nương uống đến cả người nóng lên, tự véo lên tay mình một cái mới không làm mình ngã xuống.
Qua một lát, người đã chịu đựng không nổi, Tề Minh Huyên ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu, Lưu ma ma cách đó không xa lập tức hiểu ý, bước nhanh đi qua.
"Ma ma, ngươi xem Lục muội muội mới uống mấy chén liền say thành như vậy, mau đưa nàng đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng, tiểu thư."
Người bị dẫn đi rồi, Tề Minh Nguyệt không ức chế được thần sắc hưng phấn, lập tức đi đến bên cạnh Tam cô nương
"Được rồi sao?"
"Thời gian chắc là không sai biệt lắm, dẫn người đi qua cái cửa kia là được."
Ngay lúc yến hội náo nhiệt nhất, một hạ nhân tiến lên, ở bên tai Tề phu nhân thì thầm vài câu. Lúc sau, mặt Tề phu nhân đột nhiên trầm xuống, cũng không màng thính đường nhiều khách quý, mang theo mấy hạ nhân hùng hổ tiến vào trong viện.
"Ngươi quả thực thấy tiểu tạp chủng kia cùng Khổng Nhị lang vào cùng một gian nhà?"
"Phu nhân, chắc chắn là thật, lúc đầu Lục cô nương nói mình uống say, muốn đi nghỉ ngơi. Chỉ là nô tỳ để ý, không bao lâu sau Khổng công tử cũng đi vào, xem là uống đến hồ đồ rồi. Này trai đơn gái chiếc, cũng không biết......"
Đến lúc bước vào sân mấy cô nương Tề gia cũng bước nhanh theo lại đây. Đến gần mới phát hiện, cửa phòng là hờ khép.
Ẩn ẩn nghe thấy tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt cùng thanh âm thở dốc của nam tử. Tề Minh Nguyệt nôn nóng muốn đẩy cửa đi vào, lại bị Lưu ma ma kéo lại.
Người vây quanh ở cửa càng ngày càng nhiều. Tề phu nhân thấy thời điểm không sai biệt lắm, lập tức bày ra thần sắc tức muốn hộc máu, giơ tay hung hăng đẩy cửa gỗ ra.
Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, mở tung.
"A!"
Trên mặt đất, vạt áo nam tử mở rộng che lại hạ thể thống khổ mà rên rỉ, cả người vết máu loang lổ. Mộc trượng màu đen bị gãy làm hai mảnh, ném ở một bên. Tề Cảnh Chiêu quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ đậm, trên mặt xuất hiện một vệt máu.
Thân ảnh cao lớn chống thành một đoàn, ôm lấy thân thể tiểu cô nương đang không ngừng run rẩy.