Vương gia thế gia cùng hoa khôi thanh lâu làm chuyện phong lưu cũng là việc vô cùng bình thường, loại chuyện xưa dung tục như vậy cũng đã bị thoại bản viết mòn từ sớm.
Ngụy Oanh Nương mang thai hài tử của Vương gia, một lòng cho rằng có thể mẫu bằng tử quý, từ đây leo lên vương phủ, kê cao gối mà ngủ. Ai ngờ, vất vả hoài thai mười tháng, sinh ra lại là một tiểu nữ oa nhăn nhúm dúm dó. Ngày sinh sản, Dụ Vương phủ chỉ phái hạ nhân tới đưa chút bạc, cứ như vậy đuổi đôi mẹ con này đi.
Mộng đẹp của Ngụy Oanh Nương trong phút chốc vỡ nát, trong lòng ắt hẳn là tràn ngập phẫn hận cùng không cam lòng. Mà cỗ oán khí này tất nhiên cũng từ trong lòng ngực mà truyền lên trên người đứa trẻ.
Thanh lâu ngày đêm ca vũ thăng bình, ngợp trong vàng son.
Kỹ nữ phanh ngực lộ vú lắc mông, cười quyến rũ hờn dỗi, nam tử say khướt, ra ra vào vào. Những thành phần vô lại của phố phường cũng lưu luyến tại đây rất nhiều. Sau thanh lâu có một cái hẻm hẹp, những người sống ở đây đa phần đều là người già và trẻ con nghèo khổ, ban ngày thường xuyên có lưu manh trà trộn vào ngõ nhỏ.
Tiểu hài tử dơ hề hề bắt lấy bánh bao trộm được ăn ngấu nghiến, quần áo tả tơi như ăn mày lưu manh, mồm miệng nói những từ thấp kém thô tục, tuy không rõ nghĩa nhưng vẫn nói hùng hùng hổ hổ. Có cả bà lão lam lũ chầm chậm mà đi, nhặt chút đồ ăn dính trên mặt đất.
Cuối hẻm, có một gian tiểu viện cũ nát. Nửa đêm, thanh âm vong tình của nam nữ vang lên, bọp họ ở trong hẻm nhỏ này mà làm việc cẩu thả.
Hẻm nhỏ tăm tối, tràn ngập sắc dục dơ bẩn.
Thanh âm dồn dập thở hổn hển cùng tiếng rên rỉ uyển chuyển lúc nào cũng quanh quẩn vang lên.
Nam tử mặc quan phục đè nặng nữ tử ở trên tường tìm từng trận kích thích, một thân thịt mỡ kịch liệt cử động. Nữ tử bị đè ở trên tường kêu lên từng tiếng dâm đãng, kiều suyễn không ngừng.
Ngụy Chi tuổi nhỏ nhón mũi chân, xuyên qua khe cửa tò mò mà nhìn bọn họ.
Bà vú chiếu cố nàng tính tình đôn hậu thành thật, không có tâm nhãn gì, khi lên phố mua đồ ăn đều sẽ mang theo tiểu Ngụy Chi đi dạo. Dần dà, mấy người hàng rong cũng mấy quán nhỏ bán chút thịt xiên cùng đồ ăn đều nhìn nàng quen mắt.
Xa xa nhìn thấy một lớn một nhỏ nắm tay đi tới, Tần nương tử bán thịt cười đến mức miệng sắp kéo đến lỗ tại.
"Tiểu Chi Chi tới rồi sao?"
"Ái chà, còn cài một bông hoa nhỏ!"
Tiểu Ngụy Chi mặc váy vải thô, nắm tay vú em ngoan ngoãn đi trên đường, lại ngây ngây ngô ngô chào hỏi qua lại. Nàng lớn lên lả lướt đáng yêu, cười lên vô cùng ngọt ngào, làm cho láng giềng không ai là không yêu mến. Tiểu cô nương lớn lên trong hoàn cảnh như vậy đến năm mười bốn tuổi, thẳng đến khi Ngụy Oanh Nương nhiễm bệnh qua đời.
Trước khi chết, nàng vẫn chống một hơi, nhờ người đi vương phủ mang theo lời nhắn. Cứ như vậy, Ngụy Chi bị đưa vào vương phủ, trở thành Dụ Vương phủ Lục cô nương.
Ngụy Chi tuy rằng chưa từng đi học, trời sinh tính tình đơn thuần, nhưng cũng hiểu được cái loại ánh mắt khinh miệt của mọi người trong phủ, càng không cần phải nói đến đại phu nhân khắc nghiệt, ngay cả mấy cô nương cùng thiếu gia cũng chán ghét nàng mà xa lánh. Ở trong vương phủ, cả ngày lo lắng đề phòng, người duy nhất có thể nói năng nhẹ nhàng với nàng chỉ có tỳ nữ bên người Tiểu Chước.
Bị nhốt ở chỗ này, cả người Ngụy Chi đều gầy ốm xuống không ít, trong lòng bị đè nén đến phát sầu. Cho đến ngày đó ở trong rừng hồng gặp được đại thiếu gia, cũng là huynh trưởng của nàng, lại nghe nói tính tình thiếu gia thập phần cổ quái.
Hắn sinh ra cực kỳ đẹp, cao lớn tuấn lãng giống như người được họa trong tranh, chống quải trượng màu đen, bộ dáng còn có chút suy yếu. Ánh mắt nhìn nàng thực nghiêm túc, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu. Kia một tiếng "Chi Chi", tựa như muốn đem tâm can Ngụy Chi cướp đi vậy.
Đêm đó trong mộng tất cả đều là thanh âm của huynh trưởng. Khi tỉnh lại gối đầu cón dính chút nước miếng do nàng chảy ra......
Chi Chi......
Tay nàng vươn tới......
Huynh trưởng ôn nhu như vậy, sao hạ nhân có thể nói ra những lời như tính tình thô bạo, là người ngoan độc chứ?
Ngày hôm sau, Ngụy Chi dậy thật sớm, vén tay áo lại chạy tới rừng hồng. Nàng mặc một thân váy màu lam, mang theo một rổ hồng nhỏ, sau đó vui mừng mà chạy tới Tê Phong Các.
"Chiêu ca ca!"
Nàng buông rổ hồng, tay đặt trên mép cửa, ánh mắt sáng ngời gắt gao mà nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm ở trên ghế.
"Ừ."
"Vào đi."
Tề Cảnh Chiêu ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn gương mặt tươi cười non nớt đáng yêu của nàng, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ mà mở miệng. Nếu không để ý tới nàng, có khi nào con chuột nhỏ này sẽ trèo cửa chui vào hay không?