Phong Vân Hệ Thống

Chương 51

Hai giờ sau, Tấn thành công lên tới level 50, hắn dừng mấy công việc đang làm dở lại. Mục đích hôm nay của hắn đã hoàn thành, không cần phải tiếp tục.

   Tấn chào tạm biệt mọi người trong thôn rồi quay lại chỗ NPC kĩ năng. Lên tới level 50 sẽ là một lần thuế biến lớn với hắn vì một số kĩ năng ở đây yêu cầu level phải đạt tới 50 mới học được.

  Nhìn khung cảnh tông môn quen thuộc, Tấn có chút thổn thức, không ngờ vài tháng qua đi, mình vẫn kẹt ở cái map này, quá đau lòng.

   Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần,  ngẫm lại, với hắn là chậm nhưng so với người trên đại lục, thậm chí so với các tiền bối trong một số tiểu thuyết xuyên không, tốc độ này đã rất đáng gờm.

     

   Tấn quen thuộc click vào NPC kĩ năng, giao diện ảo xuất hiện trước mắt hắn. Tấn nhìn lướt qua, hầu hết đã lv20, kéo xuống đến hàng cuối  là một kĩ năng trơ trọi, với cái tên cụt lủn " Đảo Lưu".

   Đảo Lưu :

   Kéo thời gian xung quanh quay trở lại trước đó.

   

 Thời gian có thể đảo lưu phụ thuộc vào level kĩ năng và độ hoàn thiện của pháp tắc xung quanh.

   Tiêu hao mp : 20000.

Nhìn hiệu quả, Tấn kích động không thôi. Kĩ năng này quá bá đạo, thời gian thậm chí còn bí ẩn hơn không gian. Dù sao, trên đại lục này hắn còn chưa nghe qua bất kì ghi chép nào liên quan tới thời gian pháp tắc.

      Nhưng trên hết, có kĩ năng này, hắn biết đường về nhà của mình lại gần hơn một bước.

  " Hửm, Thời gian có thể đảo lưu phụ thuộc vào level kĩ năng và độ hoàn thiện của pháp tắc xung quanh là có ý gì ??"

Dù đại khái hiểu được hiệu quả kĩ năng là gì, Tuy nhiên, Tấn vẫn không lý giải hết được. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, lát đi hỏi Vân Vân là xong chuyện.

  Tấn click  vào ô học tập. Tuy nhiên, mới level 1 đã cần một triệu bạc, nhìn đến con số này, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hưng phấn mấy giây trước bị quét sạch sành sanh. Cả gia tài của hắn cộng lại mới hơn một triệu rưỡi. Học xong là hắn có thể tuyên bố phá sản.

   "Cmn, quá hút máu, trời ạ, tích góp cả tháng của mình !!" Tấn khóc không ra nước mắt,  nhưng biết làm sao được. Kĩ năng này là bắt buộc.

Học xong level 1, một loạt tri thức truyền vào trong đầu Tấn, lượng tri thức này dường như vô cùng vô tận, phải mất đến ba mươi phút, hắn mới lĩnh ngộ xong.

   

    Đừng nghĩ ba mươi phút là ngắn, phải biết, hầu hết kĩ năng hiện có của Tấn, thời gian để hệ thống quán xuyến tri thức  cũng chỉ mất mấy giây, ngay cả không gian pháp tắc cũng không vượt quá một phút. So sánh trực quan như vậy cũng đủ để hiểu muốn lĩnh ngộ thời gian pháp tắc khó khăn cỡ nào.

       Mở mắt ra, Tấn hưng phấn muốn thử nghiệm một chút cảm giác chưởng khống thời gian, cảm giác này so với không gian kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô số lần.

     Hắn tùy tiện tìm một gốc cây gần đó, khởi động kiếm khí, nhằm vào. Không qua mấy giây, cây to ầm ầm đổ xuống, Tấn lại bồi thêm mấy nhát, cả thân cây bị cắt thành từng thớt gỗ ngay ngắn.

     "Ok, được rồi" Tấn vừa lẩm bẩm, vừa sử dụng " Đảo Lưu".



Một màn kì diệu phát sinh, mấy chục mét khối gỗ lẻ tẻ theo thứ tự sắp xếp lại thành từng khối hoàn chỉnh, rồi lại dựng lên, trở thành  một cây đại thụ, lá cây không biết từ lúc nào đã trở về cành, toả ra sinh cơ bừng bừng. Hình ảnh này không khác gì mấy app chỉnh sửa tua ngược video kiếp trước Tấn từng nghịch.

 

      Thử đi thử lại mấy lần về sau, Tấn thoả mãn trở lại biệt thự. Hắn còn một số vấn đề cần Vân Vân giải đáp.

   " Vân Vân, Vân Vân, có đó không" Tấn gọi.

   Nhưng khác với mọi hôm, tiếng cười nói quen thuộc không vang lên mà thay vào đó là sự im ắng. Cả biệt thự rộng lớn chỉ có mình Tấn, bầu không khí dần trở nên quỷ dị.

   " Vân Vân, ngươi đâu rồi ??". Chờ mãi không có ai đáp, Tấn tiếp tục gọi. Nhưng đáp lại hắn vẫn là cái im lặng chết người ấy. Quả thực làm người ta dễ dàng sinh ra ảo giác.

       Tâm tình Tấn không khỏi trở nên bất ổn, nhưng đúng lúc này, bất thình lình, một bàn tay từ đằng sau che lấy mắt Tấn. Hắn hoảng hốt, định sử dụng kĩ năng để tránh thoát thì đột nhiên nghe được âm thanh của một thiếu nữ



   " Đoán xem là ai nè "

  Tấn im lặng một lúc nhưng rồi hắn nghĩ ra, trong biệt thự này, ngoài mình và Vân Vân, không có khả năng còn có người khác, thế là hắn đoán

  " Là ngươi sao, Vân Vân ?"

  "Hì hì, đoán trúng nhưng không có quà"

Ngay lập tức, giọng Vân Vân vang lên, chứng minh câu trả lời của Tấn là đúng, nàng đã đổi trở lại giọng nói trước kia.

   Tấn nghe vậy, kinh ngạc quay người lại, đã thấy đứng ngay sau hắn là một người thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, dáng người mảnh mai, mặc một bộ sườn xám, khiến vóc dáng hoàn mĩ lộ ra. Gương mặt tuy có phần non nớt nhưng lại phát ra nét quyến rũ mê người, đôi mắt long lanh như sao trời, tóc vàng hoe rủ xuống ngang eo. Nàng đứng đó, cười nhẹ khiến Tấn không khỏi ngẩn ngơ, nụ cười như trăm hoa đua nở, nét đẹp này, khí chất này ngay cả Tiểu Phượng cũng không thể so được.

 

  Tấn nuốt nước bọt một cái, cố gắng đè ép mấy suy nghĩ đồi bại trong đầu, bằng giọng run run, hắn hỏi

" Ngươi thực sự là Vân Vân ??"

  Đối diện, Vân Vân thấy phản ứng của Tấn, vô cùng hài lòng, dáng đứng lại càng trở nên cao điệu

"Thế nào, kí chủ, tạo hình của ta có phải rất đẹp ??"

"Đẹp thì đẹp nhưng đây là ngoại hình chính thức của ngươi ??, Ngươi đã có thể tái tạo nhục thân ?? "

  " Hì hì, không sai, kí chủ. Đây chính là hình hài lúc ta sinh ra tới giờ"

       Tấn nghe vậy không khỏi nghi hoặc

" Từ lúc sinh ra ?? Tại sao lại vậy. Lúc đầu ngươi đã là hình dáng của nhân loại, nhưng ngươi vốn đâu phải nhân loại ??"

  "Ta không biết nhưng sự thật chính là như vậy. Cái này cũng không có gì ngạc nhiên, thật ra nhân loại tồn tại trên vô số vị diện, tuy bản chất, năng lực có phần khác nhau nhưng nếu nhìn từ bề ngoài lại không khác nhau là mấy. Có lẽ ta cũng thuộc dạng như vậy."

     Tấn nghe vậy gật gù, cũng không quá quan tâm vấn đề này nữa.

    " Ngươi có thể ra bên ngoài không ??"

   "Tất nhiên là ra được, quãng thời gian này quả thực buồn chán chết ta rồi. Ngài thử tưởng tượng một mình 24/24h  không thể động đậy, không người trò chuyện xem."

Vân Vân bộ dáng vô cùng ủy khuất, khuôn mặt lộ rõ vẻ đáng thương khiến Tấn không khỏi cảm thấy tiếc cho nàng.  Lúc có Tấn nói chuyện còn đỡ, nhưng khi hắn không ở đây, Vân Vân chỉ có một người, không nhàm chán đến phát điên đã rất tốt.

  

        Không biết vô tình hay cố ý, Tấn vỗ bả vai Vân Vân

  "Được rồi, ta hiểu cảm giác của ngươi, lát nữa ta sẽ giới thiệu ngươi với mọi người trong nhà"

  "Kí chủ, ngài thật khô khan, ta là con gái, ngài vỗ vai ta là có ý gì. Không phải là ngài nên ôm ta rồi nói mấy lời mật ngọt an ủi sao ??"

Vân Vân bị Tấn vỗ bả vai có chút mộng, hành động này chỉ có con trai làm với nhau, nàng đẹp như vậy, Tấn lại coi nàng là huynh đệ ??

    " Ngươi nhiễm ngôn tình nhiều quá rồi đó, ai quy định vậy ??  Lúc rảnh nhớ thật tốt cọ rửa đầu óc một tý, bớt ngôn tình lại đi, nghe chưa. Có vậy mà cũng soi được."

"Haizz, kí chủ của ta ơi, ngài thật nhạt nhẽo" Vân Vân lắc đầu.

" Nghe ngươi nói kìa, đúng rồi, lát nữa đừng gọi ta là kí chủ, quá kì quái"

  " Không gọi vậy gọi thế nào ?? Chủ nhân sao ??"

  " Chủ nhân cũng không được, tốt nhất gọi anh, ừm, theo tiếng đại lục này thì là ca ca. Như vậy sẽ hợp lý hơn, bớt người khác dị nghị."

   Vân Vân bĩu môi, nói về tuổi tác, nàng vung Tấn mấy chục nghìn con phố, vậy mà tên này lại bắt mình gọi hắn là anh.

     " Gọi đệ đệ được sao ??"

  " Không được" Tấn kiên định.

  " Được rồi, tùy ngài" Vân Vân thấy không thay đổi được Tấn, chấp nhận cách xưng hô này.

     Thống nhất xưng hô về sau, Tấn hỏi Vân Vân một số vấn đề hắn thắc mắc.

  " Độ hoàn thiện của pháp tắc sao. Cái này rất đơn giản. Mỗi thế giới có một hệ thống pháp tắc khác nhau, có mạnh, có yếu. Ví dụ như ở Thần Thánh đại lục, ngài có thể sử dụng không gian di chuyển rất xa, vận dụng pháp tắc không gian cũng nhẹ nhàng hơn ở Thần Cơ đại lục.

Đó là do pháp tắc ở Thần Cơ đại lục hoàn thiện hơn, vững vàng hơn. Thời gian pháp tắc cũng tương tự như vậy, ở đại lục có pháp tắc càng hoàn thiện, thời gian mà ngài có thể đảo lưu lại càng ngắn.  Ta đoán nếu ngài sử dụng nó ở Thần Thánh đại lục tối đa có thể đảo lưu mười giờ đồng hồ, nhưng đến Thần Cơ, ngài chỉ có thể đảo lưu một giờ... "

   "  Ồ thì ra là vậy "  Tấn vỗ đùi

" Ồ cái gì mà ồ, mấy kiến thức mầm non này ngài cũng không biết." Vân Vân thấy Tấn như vậy ánh mắt không che giấu khinh thường chút nào.

Tấn gãi đầu, vô lực phản bác, dù sao hắn thật không biết.

"Bỏ qua chuyện này, đến vấn đề tiếp theo, vậy lấy trình độ bây giờ của ta, có thể đảo lưu bao nhiêu thời gian trên hệ mặt trời ??"

Vân Vân nghe vậy cũng thu hồi ánh mắt khinh thường, trong đầu cũng tính toán vấn đề Tấn vừa hỏi

" Vũ trụ  kiếp trước của ngài đang ở mức sơ khai, pháp tắc vô cùng mỏng manh nên không thể sản sinh ra linh khí. Nếu như ta không nhầm thì có lẽ tại nơi đó , ngài có thể quay ngược được một năm"

   Tấn nghe vậy có phần uể oải, nếu như vậy chẳng phải rất lâu nữa hắn mới có thể trở về.

   

Vân Vân thấy Tấn như vậy lên tiếng an ủi

" Kí chủ, đây cũng không phải vấn đề khó khăn, chỉ cần ngài kiên trì, ta tin ngày đó sẽ không xa"

      Tấn  cảm xúc thoáng ổn hơn nhưng trên nét mặt không che dấu nổi vẻ chán chường.  Trong đầu hắn không tự chủ hiện lên hình ảnh cha mẹ kiếp trước của mình. Không biết bây giờ họ ra sao.

 

Hai người im lặng một lúc lâu, phải đợi đến khi Tấn từ trong chán nản đi ra, cuộc trò chuyện mới tiếp tục.



     " Vậy còn không gian thì sao, với thực lực của ta bây giờ có thể trở về sao"

" Nếu ngài muốn về trái đất bây giờ thì có chút miễn cưỡng, sẽ rất dễ dàng gặp nguy hiểm. Ta kiến nghi ngài đợi đến thời gian và không gian đồng thời thoả mãn mới nên quay lại đó"

   " Vậy sao" cảm giác lúc nãy không một dấu hiệu trỗi dậy trong Tấn. Bầu không khí lại trở về im ắng.

     Vân Vân thấy vậy bất đắc dĩ. Thật không ngờ lúc động đến gia đình, Tấn lại biến thành một người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment