Phong Vô Nhai

Chương 18

Biên tập: Nguyệt Tận

Đàm Kiếm sơn trang.

Bên trong ngọa thất, chưng khí màu trắng mang theo chút tinh vị dìu dịu chầm chậm toát ra từ người Thành Thủy Duyệt, thủy khí mờ mịt tựa mây khói kia, khiến cho nam tử tuấn mỹ ngồi bên cạnh hắn trông có vẻ hư ảo.

Giờ phút này, ngón tay thon dài nơi nam tử đang phong tỏa động mạch sau gáy của Thành Thủy Duyệt, không ngừng đem nội lực, cẩn thận truyền vào trong cơ thể hắn, vây hãm đôi chút độc tố đang cuồng táo, sau đó thuận theo lưu chuyển của kinh mạch mà từ tốn đẩy ra bên ngoài.

Vụ khí trong phòng, hiện tại, đã lan ra khắp mọi ngóc ngách.

“Người được phái đi trợ giúp Nhai còn chưa trở về sao?” Cảm giác được độc tố nơi Thành Thủy Duyệt cơ bản đã ổn định, nam tử tuấn mỹ sau khi hít vào một hơi thật sâu, liền nhìn về phía ảnh vệ đang quỳ bên cạnh giường.

Từ lúc nhận được tin Thành Thủy Duyệt trúng độc mà trở về, y đã lệnh cho Hắc Y Sử chi viện cho Nhai, kẻ đã sớm thương tích đầy mình.

Tuy y chẳng cho rằng Nhai lại giải quyết không được một tên đã thụ trọng thương như Mặc Khê Đoạn, nhưng ánh mắt đối phương nhìn Nhai khiến y chẳng chút gì vui vẻ, thế nên mới ra đối sách này.

“Hồi bẩm Các chủ, trước mắt Hắc Y Sử vẫn chưa có tin tức gì.” Ảnh vệ thấp giọng kính cẩn trả lời, yên lặng vận khí bảo hộ thân thể, tránh khỏi độc tố trong làn sương trắng đang bao phủ khắp nơi.

Hắc Y Sử, là lực lượng trung kiên còn lại trong Đàm Kiếm các, tuy chỉ có năm người, nhưng phố hợp lại cũng chẳng kém gì mười bảy hộ vệ của Mặc Khê Đoạn, việc trợ giúp Nhai đánh chết Mặc Khê Đoạn, không chút khó khăn gì.

Nghiêm Lăng Phong nghe vậy liền trầm hạ sắc mặt, đang định nói gì đó, nam nhân cường tráng dẫn đầu Hắc Y Sử đã từ ngoài cửa bước vào phòng, quỳ xuống trước mặc y, trầm giọng nói:

“Báo cáo Các chủ, về Nhai phó Các chủ, lúc thuộc hạ đến nơi trợ giúp, hắn đã ngưng chiến cùng Mặc Khê Đoạn, hai người tựa hồ cần thương lượng hiệp nghị gì đó, không cho phép chúng ta tới gần.”

“…………” Nghiêm Lăng Phong khẽ nheo lại song nhãn âm lãnh, ý bảo hắn tiếp tục.

“Lúc sau, bọn họ đơn độc ly khai, bởi vì tốc độ hai người quá nhanh, thuộc hạ không thể theo sát, sau một trăm công lí <kilometers đó> đã mất đi mục tiêu. Đồng thời, toàn bộ nhân mã của Hắc Vực Các đã rút lui khỏi chiến khu, phòng thủ ở hai cứ điểm quan trọng đã bị nhân mã chúng ta chiếm lĩnh.”

“………Nhai có nói gì với các ngươi hay không?” Trầm mặc giây lát, Nghiêm Lăng Phong thản nhiên lên tiếng.

“Không có, Nhai Phó Các chủ chỉ lệnh cho chúng ta rời đi, cấm can thiệp vào chuyện của hắn cùng với Mặc Khê Đoạn.”

“…..Lui xuống đi.” Nghiêm Lăng Phong mặt không chút biểu tình, phất tay ra hiệu, Hắc Y Sử cúi đầu lui ra, ảnh vệ một thân hắc y đứng lên, từng bước một tiến tới bên cạnh y, chắp tay sau lưng.

Hắn biết Nghiêm Lăng Phong có mệnh lệnh cho hắn.

“Điều tra Hắc Y Sử gần đây qua lại cùng những ai, lui tới những nơi nào, có hành vi khả nghi gì hay không.” Nghiêm Lăng Phong trầm ngâm một lát, lại chậm rãi hạ lệnh: “Tăng gấp mười lần số người tra xét hành tung Nhai, trước ngày mai nếu vẫn chưa có tin tức gì, lập tức giết chết các quản sự, đổi những người mới có năng lực hơn, nhân thủ cũng tăng gấp đôi.”

” Tuân lệnh.” Ẩn vệ lên tiếng, thân ảnh liền biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi ảnh vệ rời đi, Nghiêm Lăng Phong nhìn về phía Thành Thủy Duyệt vẫn còn đang hôn mê, ngón tay khẽ đảo, di chuyển đến bờ ngực xích lõa của hắn, lần thứ hai truyền nội lực vào.

Tuy rằng phần lớn độc đã được thanh trừ, nhưng nếu không liên tục truyền nội lực, độc tố này sẽ nhanh chóng sinh sôi. Mà độc tố phồn thực, hiển nhiên sẽ xuất hiện loại năng lực đề kháng nhất định đối với nội lực, thế cho nên dù Nghiêm Lăng Phong muốn tự mình đi xử lý chuyện của Nhai, cũng đều thoát bất khai thân.

Tầm mắt vô thức hướng về cái gối của Nhai còn lưu lại trên giường, Nghiêm Lăng Phong không khỏi nhíu mày.

Trực giác cho y biết, Nhai quả thật có chuyện giấu y……

Khép hờ đôi mắt, thử bình tĩnh phân tích sự tình, trong đầu hết lần này đến lần khác lại hồi tưởng hình ảnh Nhai bị đặt dưới thân, trên làn da xuất hiện những dấu vết kích tình không hề thuộc về y……

Cùng với, nụ cười khiêu khích nơi Mặc Khê Đoạn…..

Nhất thời, sắc mặt Nghiêm Lăng Phong, chỉ có thể dùng từ khó coi để mà hình dung….

*           *           *           *

Nguyệt, treo cao giữa không trung……

Đêm, chỉ vừa mới bắt đầu…….

Trong không khí, mùi vị tình dục hòa cùng dược hương, vô thanh tức tràn ngập khắp chốn……

“Ngô………” Tiếng rên rỉ mỏi mệt mà trầm thấp, ở không gian mê loạn này, vừa thoát phá, lại vừa thảm thương.

Dục bồn vốn rắn chắc, nay vỡ tan trên mặt đất, thấm đẫm trong ôn thủy, từng mảnh gỗ vụn nằm hỗn độn khắp nơi.

Trên tấm ván, một nam nhân trưởng thành với mái tóc dài ẩm ướt,hỗn loạn, vô lực nằm úp sấp, từng sợi tóc màu xám còn tích bọt nước, theo mỗi một đường cong trên cơ thể mà phi tán.

Hỗn thân nam nhân đều là nước, cơ thể rắn chắc mà thon dài, chỉ còn vẻn vẹn mảnh tiết y bạch sắc bị xé nát, đọng lại nơi khuỷu tay, trong suốt như tầng lụa mỏng, chẳng tài nào che giấu được những vết xanh tím đầy cả người hắn.

Làn da nam nhân thực trắng, trắng tựa như đang mang một căn bệnh, nhưng thân thể hắn, lại bao phủ bởi từng cơ nhục phiêu lượng, ẩn hiện vẻ tráng kiện, rắn chắc của kẻ luyện võ.

Mà giờ phút này, hắn lại hệt như một loài thủy yêu bị người ta bắt lên bờ, nằm bò ra trên sàn nhà, vòng eo bị một gã đàn ông vững vàng kìm hãm, vô pháp phản kháng, chỉ có thể chịu đựng từng đợt xâm phạm dâm loạn đến từ phía sau.

Lay động …….

Nam nhân chẳng biết quá trình cường bạo này đã diễn ra bao lâu, hắn thở gấp trong từng cơn đứt quãng, khép hờ đôi mắt khẽ suy nghĩ, thoạt nhìn thực mỏi mệt……….

Hắn vừa mất đi công lực chẳng bao lâu, thân thể suy yếu căn bản chẳng tài nào chịu đựng được những hành động với cường độ như vậy.

Loại hình thức tra tấn đồng thời cả thể xác lẫn tinh thần như thế, cơ hồ vắt kiệt toàn bộ ý chí nơi hắn……

Nhưng hắn không cho phép bản thân bất tỉnh trong trạng thái yếu ớt ngay giờ phút này, thế nên, dẫu có gắng sức quỳ đến mức hỗn thân đều phát run, hắn cũng cắn răng chịu đựng.

Dị vật trong cơ thể co thắt mỗi lúc một nhanh, cũng càng lúc càng sâu, thân thể vốn đã suy nhuyễn của nam nhân thiếu chút nữa ngay cả quỳ cũng chẳng còn vững. Ngay sau đó, hắn cảm thấy cơ thể ngập đầy một cỗ nhiệt dịch……….

Cuối cùng…..

Cũng đã xong……………..

Nhận thức được điều này làm cho thần kinh nam nhân tức khắc thả lỏng, hai mắt hẹp dài nhất thời cũng vì mỏi mệt mà nhắm lại………

Nhưng sau đó, hắn cảm giác được thân thể vừa gục ngã trên tấm ván gỗ, không hề dự triệu đã bị một đôi tay ôm lấy, trong ánh mắt mờ mịt, cả người đã được nam tử mang đi, thân thể trần trụi kề sát vào bờ ngực rắn chắc mà nóng bỏng của đối phương…..

Đôi đồng tử màu lam mang theo tiếu ý bất minh, xuyên thấu qua lớp diện cụ tinh xảo, lẳng lặng ngắm nhìn hắn.

“………….” Hắn muốn làm gì?

Nam nhân mỏi mệt đến độ ngay cả mắt còn chẳng mở được, buồn bực muốn giãy giụa, nhưng giờ phút này, chẳng còn một chút khí lực nào tồn tại nơi hắn, không còn lựa chọn nào khác, đành để mặc người kia ôm khỏi dục bồn, cơ thể còn mang theo dược thủy, lần thứ hai bị đối phương ôm về phòng ngủ, ném tới mặt giường mềm mại mà khô mát…………

Mà đối phương dường như rất vừa lòng với bộ dạng khắp người đều là thủy này của hắn, vì vậy, trước sau vẫn không lau giúp cơ thể kia, cứ như vậy mà để hắn nằm trên giưởng trong trạng thái ướt đẫm……

Dục hỏa le lói trong ánh mắt, càng lúc càng thêm sâu sắc trước hình ảnh nam nhân đang vùng vẫy muốn trèo khỏi giường kia..

*            *           *           *

Nhìn sàng đan <khăn trải giường> khô mát tản ra hương thơm ngan ngát dưới thân……..

Nhai tựa hồ ý thức được điều gì đó, thân thể run rẩy vùng vẫy muốn bò đi, nhưng thể lực chỉ đủ để hắn miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, tức khắc liền yếu ớt ngã xuống sàng đan……

Ngay sau đó, hắn cảm giác được phía sau có một nguồn nhiệt đang đến gần, vùng eo cũng theo đó mà bị siết chặt, kéo vào lòng nam nhân.

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng….một lần là đã xong?” Lập tức, thanh âm mang theo thứ từ tính ma hoặc, biếng nhác vang lên bên tai hắn. Nhai không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể xích lõa nơi Mặc Khê Đoạn, đang thong thả bao phủ lên khắp người hắn……

Làn da nóng bỏng mà bóng loáng, cũng gắt gao kề sát tấm lưng trần trụi của hắn, thậm chí còn cố ý dùng đùi, vững vàng đặt ở nơi giữa hai chân hắn, ác ý đụng chạm……….

Mà việc tiếp xúc thân thể thế này, khiến hắn lại càng thêm bất an…..

Sự tình vừa nãy, đã là cực hạn của hắn, nếu cứ tiếp tục một lần như vậy nữa, vô luận hắn có như thế nào, cũng vô phương chống đỡ.

Ấy vậy mà, hắn có quyền cự tuyệt hay sao?

Nhai lặng lẽ cau mày, mặc cho đầu lưỡi Mặc Khê Đoạn tùy ý liếm lộng gáy hắn, hơi thở ướt át phả vào làn da, khiến hàn ý len lỏi vào từng thớ thịt……

“Đêm còn dài lắm, chúng ta cứ tiếp tục như thế…….”

Thanh âm Mặc Khê Đoạn trầm thấp đến độ làm cho Nhai vô thức phải tránh lui, nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy hai mắt chính mình bỗng nhiên bị một mảnh lụa đỏ mềm mại che lấp…….

“……!” Trước mắt chỉ còn một mảnh tối tăm khiến Nhai theo bản năng cứng còng cả thân thể, đồng thời, thứ mẫn cảm trong thân thể, cũng tăng vọt đến độ hắn vô pháp chịu đựng được…..

Hắn thậm chí còn cảm nhận được, từng sợi tóc của Mặc Khê Đoạn chảy xuống tấm lưng mình……..

Điều này khiến Nhai có chút sợ hãi……..

Hắn ghét cái loại cảm giác bị người ta dòm ngó trong bóng tối như vậy……..

Rất ghét…….

Ngay sau đó, hắn nhận ra thân thể của mình một phen phiên chuyển, hai cổ tay bị một sợi dây mềm mại buộc chặt lấy, kéo lên trên đỉnh đầu.

Mà một trong số đó, còn quấn lấy băng vải……

Đó chính là bàn tay từng bị Mặc Khê Đoạn bẻ gãy, rồi lại chữa khỏi……..

Vì khi nãy được ngâm mình trong bí dược [Hồi Sinh], cho nên xương cốt Nhai cũng hồi phục với tốc độ kinh người, đồng thời, những vết thương cũ trên người, đã biến mất còn dấu tích, bóng loáng đến độ cơ hồ không tìm ra được một chút tỳ vết nào……..

Tiếp đó, đùi bị nâng lên, hai sợi dây thừng buộc lấy, tách ra hai bên……

“……….” Nhai tuy không nhìn thấy được hình dạng bản thân lúc này, nhưng từ tận sâu trong nội tâm hắn, vẫn cảm thấy vạn phần khuất nhục…….

Nhất là ánh mắt kia, như mũi dao đâm vào từng lớp da, thớ thịt trên người hắn………

“Ta cảm thấy, ngươi thật sự hợp với cái bộ dạng này……” Hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai hắn, Nhai nhìn chẳng thấy bất cứ thứ gì hết, lại rõ ràng cảm nhận được, một bàn tay nóng hực mà ôn nhuận, theo thanh âm trầm thấp của đối phương mà chậm rãi xoa nắn bên gáy hắn………

Tinh tế vuốt ve một hồi, bỗng nhiên thong thả lướt nhẹ xuống bờ ngực không ngừng phập phồng nơi hắn, mãi cho đến chạm vào hai điểm đã sưng đỏ.

Ngón tay thon dài mà tinh xảo, khẽ yêu thương vỗ về đôi khỏa anh hồng đã từng bị chủ nhân nó cắn liếm đến mức sấm huyết kia.

Nhưng hành động ôn nhu của nó, vẫn khiến cho nhũ tiêm từng bị nó giày vò chà đạp, vô thức lại trở nên run rẩy, đáng thương mà ủy khuất, làm nó nhịn không được lại dùng lực vê nặn đôi lần…..

Tiếp theo sau đó, bàn tay tinh xảo, vẫn chưa muốn dừng lại.

Nó tham lam mở ra lòng bàn tay rộng lớn, bao trùm khắp bờ ngực còn tích lạc bọt nước của nam nhân, hết lần này đến lần khác vỗ về chơi đùa.

Khác hẳn với thứ mềm mại, đầy đặn nơi nữ nhân.

Ấy vậy mà trong lúc ra sức vân vê, nhào nặn, xúc cảm mềm dẻo, sít chặt, lại khiến Mặc Khê Đoạn cơ hồ chẳng dời tay được.

Mà thứ cảm giác như nữ nhân được vuốt ve thế này, khiến Nhai tức giận đến độ sắc mặt từng trận phát xanh, từng câu từng chữ nói ra, cứ như cố gắng lắm mới thoát khỏi được kẽ răng: “Muốn thượng…..liền thượng……..Đừng có chạm vào ta bằng cái cách buồn nôn đó……”

Vì tình trạng hiện tại, lời quở mắng vốn khắc nghiệt kia, chỉ còn lại chút trầm khàn nhu nhuyễn cùng từ tính…….

Kỳ lạ thay, tay Mặc Khê Đoạn, lại vẫn thu trở về, gồm cả bàn tay liên tục vuốt ve phần eo kia của hắn.

Nhất thời, chung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ…….

Hầu như chỉ còn âm thanh thở dốc nhợt nhạt nơi Nhai.

Hắn nhíu nhíu mày, tầm mắt vùi lấp trong bóng tối lại càng khiến Nhai sợ hãi, bởi vì hắn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt tựa như đầu lưỡi liếm lộng khắp cơ thể hắn.

Băng lãnh, rồi lại như tham luyến……

Ngay ở thời điểm thần kinh Nhai như bị kéo căng tới cực hạn, nơi tư mật giữa hai chân, bỗng nhiên bị thổi vào một cỗ nhiệt khí.

“Ngô!” Cả người nam nhân kinh động run lên, theo bản năng liền tháo lui, nhưng ngay sau đó, mông bị một bàn tay nóng hầm hập chặt chẽ bao bọc lấy, khẽ nâng lên cao.

“Lúc trước ta đã nói, phải liếm hết toàn thân ngươi……” Giọng nam trầm thấp mà tao nhã mang theo chút nhiệt tức, nhẹ nhàng phun ra trên đùi hắn, cố ý chậm rãi dời đến nơi giữa hai chân……

“Mà chỗ này, ta còn chưa liếm qua……”

Hơi thở cuối cùng phun sâu vào nơi ao hãm, toàn thân Nhai đang căng thẳng cực độ, chợt cảm giác được thứ gì đó mềm mềm ẩm ướt, nhẹ nhàng chạm vào huyệt khẩu đã bị xâm phạm cả một buổi tối kia của hắn. Tức khắc, trong tiếng thở gấp kinh hãi của hắn, trực tiếp luồn vào trong cơ thể Nhai…….

“………..” Đầu tiên là cứng đờ ra, sau đó như ý thức được cái gì đó, sắc mặt hắn nhất thời thảm biến, thanh âm trở nên run rẩy:

“Ra, đi ra ngoài…….Ngô………!!”

Nói còn chưa hết câu, đầu lưỡi nóng ẩm liền lui ra, nhưng ngay sau đó, lại lần thứ hai dùng sức đẩy vào trong, mạnh mẽ liếm lộng huyệt khẩu còn ở vào trạng thái mềm mại của hắn.

“Ư, a……….” Kích thích quá độ trùng kích vào tâm lý Nhai khiên hắn run rẩy tựa như lá khô tung mình trong gió, bàn tọa chẳng tài nào thoái lui được kia, hết lần này đến lần khác bị liếm lộng.

Cuối cùng, ngay khi đầu lưỡi linh hoạt tựa loài xà kia chạm đến từng chút một trong cơ thể hắn, thần kinh Nhai, cơ hồ liền sụp đổ.

“Không được………” Thanh âm xưa nay vốn lạnh lùng nơi hắn, giờ phút này, lại mang theo từng cơn nghẹn ngào trầm thấp, run rẩy, nhẹ giọng cầu xin tha thứ: “Đừng làm vậy……..xin ngươi………”

Thanh âm ẩn chứa nỗi sợ hãi cùng sự bất lực, khiến cho động tác nơi Mặc Khê Đoạn, nhất thời ngừng lại……..

“Đi ra ngoài………” Nam nhân trưởng thành với mái tóc màu xám, giờ phút này, lại như một tiểu hài tử, bất lực cúi đầu, nhẹ nhàng run rẩy.

Muốn khép lại hai chân, nhưng, hắn căn bản lại làm không được, chỉ có thể cố chấp vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng đang gắt gao buộc lấy hai tay kia, mãi cho đến khi khớp xương vốn tạm thời được nối lại, lần thứ hai lại rạn nứt cả ra……

Chẳng giống như hắc báo đã được bản thân nuôi dưỡng từ thuở đó, hắn không chịu được việc bị nam nhân khác liếm lộng như vậy…….

Thế nào cũng chẳng chịu được…….

Tận sâu trong tâm trí, có một ký ức hắn chẳng dám hồi tưởng, hành vi khiến thân thể hắn sợ hãi tới cực độ như vậy……….

Tựa hồ, thật lâu trước kia, từng có một người khiến hắn cực kỳ sợ hãi, cũng vô cùng đáng sợ, đã làm chuyện như vậy đối với hắn, hơn nữa, vũ nhục hắn bằng cái thứ phương thức này……

Mà người nọ, tận trong đáy lòng nam nhân, từng chiếm một phân lượng rất nặng.

Nặng đến độ, hắn không đủ sức để thừa nhận…….

Hắn nhớ rõ, người nọ, có một mái tóc dài trắng như tuyết…….

Giữa cơn hoảng hốt, nam nhân tóc xám bị bịt kín cả song nhãn cảm giác được cằm mình bị nâng lên, hai má bị đối phương liếm lộng, bằng một một thứ lực đạo rất nhẹ.

Tiếp theo, lực trói buộc tứ chi như được buông lỏng, thân thể hư nhuyễn của nam nhân rơi vào trong lòng ngực đối phương, thắt lưng nằm trọn vào tay người nọ, cả thân thể, bất giác đã bị ôm đến trên đùi hắn.

“…………….” Thế nhưng, loại tư thái quá mức gần kề thế này, khiến cho nam nhân đang chìm vào hồi ức kia, cảm thấy một nỗi sợ hãi vô danh cùng sự bất an dâng lên trong lòng hắn, thân thể trần trụi kịch liệt run rẩy, thậm chí còn phát ra thứ âm thanh bi ai tựa loài dã thú.

Giống như Nhai lúc vừa mới gặp được Nghiêm Lăng Phong, mười lăm năm trước…..

Hỗn thân đều là thương tích, không nói, cũng không ngụy trang, chỉ có bản năng công kích ở loài thú vật hoang dại.

Tràn ngập nôn nóng cùng bất an, cứ như đang trốn tránh một thứ gì đó, đôi chút phong xuy thảo động <gió thổi cỏ bay…có nghĩa là “biến động nhỏ”>, cũng đủ để hắn sợ tới mức toàn thân phát run.

Nhìn Nhai như vậy, làm cho Mặc Khê Đoạn, nhất thời, chẳng biết phải làm thế nào.

Chỉ có thể ngây ngốc ôm lấy hắn, một lần rồi lại một lần, khẽ vỗ về tấm lưng kia để trấn an.

Sau đó, kéo mảnh lụa đang che kín song nhãn hắn xuống……

“Nhai ……… Ta………” Nhìn sâu vào đôi mắt có chút mờ mịt nơi nam nhân, Mặc Khê Đoạn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Từng lời nói của hắn, lại vì ánh mắt đang dần trở nên băng lãnh của đối phương, mà vướng lại nơi yết hầu.

“………” Ý thức nơi nam nhân, trong một khắc nhìn thấy Mặc Khê Đoạn, liền thanh tỉnh trở lại. Vẻ yếu đuối trên gương mặt, nháy mắt, đã bị thay thế bởi thứ lạnh lùng đến tàn nhẫn kia.

Khẽ nheo lại song nhãn, tựa hồ lười nhìn lấy Mặc Khê Đoạn một lần, Nhai khinh thường dời đi tầm mắt, đầu chuyển hướng về nơi khác. Nam nhân này, khuất nhục này, tương lai nếu còn có cơ hội, hắn nhất định hoàn trả bội phần.

Nhai lại chẳng biết rằng, hành động chán ghét nơi bản thân, khiến cho đôi mắt nam tử vừa rồi còn mang theo sự ôn nhu khó tin, giờ đã bạo xuất một tia tàn ác dữ tợn.

Sau đó, hắn nhẹ cười ra tiếng.

Nhai…….

Hệt như thân thể ngươi vậy……..

Nếu không cho ngươi nếm thử mùi vị đau đớn thật sự, chỉ sợ, ngay cả liếc nhìn ta một lần, ngươi cũng ngại bẩn mắt.

Lòng ngươi, từ trước đến nay, chỉ có mỗi người nam nhân ấy.

Ngươi như vậy, còn chưa đủ tuyệt vọng, còn chưa đủ để nhận rõ lập trường của chính mình, ta cường hành đoạt lấy, cũng chẳng ý nghĩa gì.

Chỉ tới khi ngươi nhận ra được hết thảy đều là giả dối, khi mà thế giới trước mắt ngươi toàn bộ đều sụp đổ, ta mới có cơ hội trở thành chúa tể của ngươi.

Từ giờ phút này, đã chẳng còn bao lâu nữa………

Mà ta, lại thực sự chờ mong…….

Trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười ôn nhu như trước, Mặc Khê Đoạn bỗng dưng dùng sức ấn ngã nam nhân vào giường.

Sau đó, cũng chẳng quản sắc mặt khó coi nơi nam nhân, bắt lấy hai chân thon dài của hắn, thô bạo bài khai, khiến tư thế không hề che lấp, khuất nhục mà ngập đầy tình sắc kia phơi bày ra trước mắt mình.

“Nhai, nếu chúng ta đã có những hành vi thân mật đến vậy…….” Đem hai tay nam nhân khóa lại nơi đỉnh đầu, Mặc Khê Đoạn vừa hôn cổ đối phương, vừa vuốt ve đường cong thắt lưng hắn, mờ ám trượt đến giữa hai chân bị bắt mở ra kia, lưu luyến nói: “Chi bằng, ta tặng ngươi chút gì đó đặc biệt, xem như vật kỷ niệm?”
Bình Luận (0)
Comment