Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 25

Lam Tịch mượn dư lực của cú đá kia tung người lên xà nhà, hai tay hung hăng kéo dây thừng, dùng tới toàn thân công lực đem dây thừng kéo đứt. Cùng lúc đó vệ sĩ bên ngoài cũng xông vào. Thấy Nguyên Điền ngã một bên vội vàng đã qua nâng, Nguyên Điền ăn cú đá kia không nhẹ, ngực vẫn còn nhức nhối, lửa giận đốt lên.

“Bắt nó cho tôi.”

“Dạ.”

Mười mấy vệ sĩ xông tới. Lam Tịch từ trên xà nhà nhảy xuống, vạt áo mở rộng ra, hai tay còn bị buộc cùng một chỗ, thấy vệ sĩ vọt lên linh hoạt xoay người bật lên, nhảy đến giữa không trung thì gập người đánh lên mấy vệ sĩ. Hơn mười vệ sĩ qua một lúc liền bại trận, nằm trên mặt đất dậy không nổi.

Lam Tịch liếc nhìn bốn phía một chút, đi đến góc phòng để quần áo của mình, lấy ra một con dao găm trong bộ quần áo, lưỡi dao vô cùng sắc bén cắt đứt dây trói. Lam Tịch cởi trói xong, nghe thấy có tiếng chân chạy đến, sợ là vệ sĩ lại tới nữa, vội lấy các viên thuốc trong quần áo ra, quay đầu giằng co với vệ sĩ. Nguyên Điền đã khôi phục khí lực đứng lên, nhìn chằm chằm Lam Tịch trong lòng mắng to, nổi giận gầm lên một tiếng liền vọt tới. Lam Tịch cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy đến trước mặt Nguyên Điền, ngón tay bắn ra một viên viên chui vào cổ họng Nguyên Điền, trực tiếp bị anh ta nuốt xuống.

“Tôi… tôi vừa nuốt cái gì?” Nguyên Điền vừa nói xong vệ sĩ bên cạnh lập tực ngừng tay, Nguyên Điền ôm cổ, như viên thuốc kia đang nghẹn ngay cổ họng anh ta vậy. Một lúc sau liền té lăn trên đất, trên mặt dần dần thâm đen lại. Lam Tịch cười lạnh một tiếng bắt đầu thay quần áo ra.

“Ngươi trúng độc, nếu không muốn chết bảo vệ sĩ của ngươi lui ra ngoài.” Nguyên Điền cảm giác trong cơ thể hỗn loạn phi thường, tựa như có rắn đang bò loạn trong người vậy, khó chịu cực kì.

“Mấy người… mấy người ra ngoài trước đi.”

“Dạ.” Mấy người kia không dám cãi lệnh, lui ra ngoài, cửa phòng vốn bị phá tan tành, mọi người đó đứng ở hành lang nhìn chằm chằm hai người trong phòng. Lam Tịch đi đến góc phòng cầm lấy quần mặc vào, mặc xong thì cởi kimono ra thay nốt quần áo, xong quay lại nhìn phía nằm Nguyên Điền đang lăn lộn trên mặt đất.

“Cậu rốt cuộc cho tôi uống thuốc gì?”

“Độc này tên là “cập cửu” người trúng độc sẽ cảm giác trong thân thể dường như có chín con rắn bò tán loạn, như thể lục phủ ngũ tạng đều bị cắn đến nát, mùi vị như thế nào?”

“Cậu…cậu thế nhưng hạ độc tôi?”

“Ta vừa rồi nói qua ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

“Cậu… cậu chạy không nổi đâu, mau lấy thuốc giải ra may ra tôi tha cậu một mạng.”

“Đều đến nước mà còn cứng miệng, nhìn thử mấy vệ sĩ bên ngoài xem!” Nguyên Điền lúc này mới quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, chẳng biết lúc nào những vệ sĩ kia toàn bộ té trên mặt đất mà ôm bụng, lăn lộn xung quanh, sắc mặt thống khổ phi thường, một đám nói cũng nói không nên lời.

“Cậu… cậu hạ độc họ?”

“Không sai, bọn họ trúng “hắc huyết tán”, hơn một giờ sau thì toi mạng, chết rồi ngay cả máu đều là màu đen, nhưng thật đáng tiếc, ta hôm nay không mang giải dược, bọn họ chết chắc rồi. Còn độc của ngươi, tuy rằng có thể làm cho người đau trong thời gian rất dài nhưng tạm thời sẽ không toi mạng, bởi vì ta sẽ không thể để ngươi chết dễ dàng như vậy”

“Mày… mày trông thế mà quá âm hiểm đi!” Nguyên Điền nói lời này thì thân thể đang khó chịu vô cùng, như có độc xà không ngừng hút máu trong cơ thể vậy.

“Ta từ trước đến nay, ai không chọc ta thì ta không chọc ci, nhưng người nào chọc đến ta thì không bao giờ ta dễ dàng buống tha. Ngươi nghĩ rằng ta không có kiếm trong tay thì đấu không lại ngươi sao? Có lẽ ngươi không biết, kiếm đạo là mặt ta dở nhất” Lam Tịch ngồi xổm bên cạnh Nguyên Điền, âm trầm cười lạnh làm cho người ta lông tóc dựng đứng: “Ta rất thành thạo nhất thật ra là chế độc, hôm nay ta sẽ để ngươi thưởng thức thật tốt… Ha hả!”

Lam Tịch đem Nguyên Điền kéo tới một góc phòng, chốc lát sau đã có rát nhiều vệ sĩ đến, đi đến hành lang liền thấy trên đất nằm đầy đồng bọn, vội vàng chạy tới. Có mấy người, còn móc súng ra, vọt vào trong phòng vừa định bóp cò thì thấy Lam Tịch đang để tay trên cổ Nguyên Điền, mấy người kia đều không dám lộn xộn.

“Không muốn tên này có việc gì, buông tất cả vũ khí.” Mấy người kia nghe lời quăng súng trên mặt đất.

“Toàn bộ quỳ xuống.”

“Này…”

“Ân?” Lam Tịch tay vừa dùng lực, Nguyên Điền khó chịu lườm mấy tên vệ sĩ, mười mấy người đành nghe lời quỳ trên mặt đất, tay để sau đầu. Lam Tịch giờ mới thả lỏng tay, đi đến trước mặt mấy người, có vệ sĩ thấy vậy ánh mắt chợt lóe, vừa định cầm súng đã bị Lam Tịch không chế đứng nguyên tại chỗ, nửa điểm không thể động đậy. Mấy người khác cũng kinh ngạc, điểm huyệt của Trung Quốc cổ đại đều có nghe, nhưng tận mắt nhìn vẫn thấy thật khó tin. Lam Tịch lấy ra một bọc giấy màu đỏ từ trong người, bên trong là mấy viên thuốc đỏ như máu to nhỏ cỡ hạt đậu tương. Lam Tịch vạch miệng một người ép nuốt xuồng. Mấy người khác cũng bị ép uống những độc dược khác nhau.

Nguyên Điền ánh mắt càng trừng càng lớn, không nghĩ tới người này vậy mà cất giấu quá nhiều độc dược đi, ngay cả thắt lưng hai lớp cũng đựng thuốc. Một lúc sau, mấy người kia nổi lên phản ứng, Lam Tịch hừ lạnh một tiếng, liếc sang Nguyên Điền, ánh mắt kia nhất thời khiến Nguyên Điền rùng mình một cái.

“Nguyên Điền, ta tới giảng giải cho ngươi một chút. Hai người này trúng độc kêu “thôi mệnh” làm người ta nháy mắt tim đập nhanh hơn, máu lưu thông nhanh hơn, cảm giác như có quỷ ở phía sau đang đòi mệnh. Cuối cùng vì trái tim không chịu nổi tốc độ này mà vỡ đến chết, thực đáng tiếc, giải dược ta không mang, cho nên bọn hắn chết chắc rồi.” Hai người kia mặt bị dọa đến trắng, trái tim dập nặng y như đeo chì. Lam Tịch đi đến trước mặt hai vệ sĩ không ngừng hộc máu nói:

“Hai người này trúng độc kêu “thị hồn huyết” người trúng độc miệng không dừng hộc máu tươi, nếu như không có giải dược họ sẽ hộc máu đến hết mới thôi, đương nhiên cũng nhất định phải chết, còn giải dược sao?” Lam Tịch nhìn nhìn hai người đang cầu xin mà lông mày nhíu lại “Khi mấy người đem ta đánh ngất có thể đem giải dược làm mất rồi, cho nên thật tiếc, hai người chắc rồi.” Lam Tịch ung dung nói, ánh mắt hai người kia giờ đây nhìn Lam Tịch như muốn bằm thây vạn đoạn.

“Còn ba người này trúng một loại độc tên là “tuyệt dục” may mắn là độc sẽ không chết người.” Ba người kia nghe qua thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Lam Tịch nói tiếp “Nhưng độc y như tên, ba người phải tuyệt dục, một khi ba người cùng người khác quan hệ, lập tức bạo huyết mà chết, nam nữ như nhau đều không thể quan hệ.”

Ba người kia thiếu chút nữa đem đầu lưỡi cắn rớt, đây chẳng phải là đời cúng không quan hệ sao? Lam Tịch đứng lên đi hai bước lại quay đầu “Nga, đúng rồi, ngay cả tự mình giải quyết cũng không thể đâu! Còn giải dược sao, bản thân ta có, nhưng ta không mang trên người.” Những người kia hiện tại đúng là sống không bằng chết, tuy rằng Lam Tịch nói những điều vô cùng khó tin, chính là xem vẻ mặt thống khổ của họ chỉ biết độc dược của thiếu niên vô cùng lợi hại, Nguyên Điền tựa như thấy quỷ, hoảng sợ vô cùng nhìn chằm chằm Lam Tịch.

“Mày… mày không thể tin được bề ngoài đẹp như vậy mà tâm độc như rắn rết.” Lam Tịch nghe vậy đi về phía anh ta, hừ lạnh một tiếng.

“Đừng nóng vội, còn chưa nói xong đâu, nhìn bên kia kìa.” Nguyên Điền lúc này mới chú ý một người ở góc phòng, sắc mặt đỏ bừng, quần áo đã bị mình xé rách.

“Người nọ trúng tên là “hoa tâm độc” hiện tại mặc kệ ai thượng hắn, hắn cũng sẽ không phản đối, nam nữ ai đến cũng không cự tuyệt, nếu không có người nào cùng hắn giao hợp, hắn liền nghẹn chết. Ha ha, có phải hay không thực thú vị?”

“Mày còn là người không?”

“Ta đương nhiên là người, nhưng còn muốn cám ơn ngươi hôm nay đem ta bắt tới, bằng không ta thế nào tìm được nhiều chuột bạch thí nghiệm như vậy? Sao vệ sĩ của ngươi ít vậy? Nhiều hơn thì tốt, ta còn có rất nhiều thuốc chưa thử đâu.”

Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng súng, chỉ chốc sau thấy lão gia tử dẫn theo vệ sĩ còn có Hàn Vân Hàn Dương cùng nhau chạy tới. Mọi người chạy tới cửa đều ngây ngốc nhìn, có chừng hơn ba mươi vệ sĩ đều đang quỳ rạp trên mặt đất dậy không nổi, mỗi người đều đang thống khổ vạn phần, có người thậm chí không ngừng dùng đầu đập lung tung, có ôm ngực hộc máu, lại nhìn trong phòng Lam Tịch ung dung nhàn nhã ngồi ở bàn uống trà, Nguyên Điền sắc mặt đen xanh ngã ở bên cạnh dậy không nổi.

“Gia gia, gia gia đã đến rồi!”

“Cháu ngoan, cháu không sao chứ?”

Lam Tịch đáp lại:

“Không có việc gì cả.”

Lão gia tử trừng mắt đi đến trước mặt Nguyên Điền tát một cái.

“Nguyên Điền, cậu vậy mà dám động vào người của tôi, tôi muốn cậu chết!” Nói xong cũng vung lên gậy chống. Lam Tịch vội vàng ngăn lão gia tử lại.

“Gia gia, giết hắn không có ý nghĩa, lưu hắn lại còn hữu dụng đâu.”

“Hừ, tiện nghi cậu, cháu ngoan cháu muốn thu thập hắn như thế nào?” Lam Tịch cười xấu xa ngồi xuống, từ trong người lấy ra một bình thuốc nhỏ, mở ra lấy một viên thuốc đưa cho Nguyên Điền.

“Ta hôm nay cho ngươi giải dược, ngày mai ta tới thu thập ngươi.” Nguyên Điền vội vàng tiếp nhận giải dược nuốt xuống, cảm giác khó chịu kia lập tức biến mất không còn chút gì, quả nhiên giải độc.

“Lam Tịch, em cũng quá tiện nghi hắn.”

“Đúng vậy, không thể dễ dàng như vậy buông tha hắn.”

“Buông tha, ha ha, người đắc tội ta mà dễ dàng như vậy bỏ qua sao? Giải dược là không giả, nhưng giải dược kia cũng là độc dược.” Lam Tịch mới vừa nói xong Nguyên Điền cũng cảm giác không thích hợp, bụng một chút quặn đau, càng ngày càng đau, cuối cùng thế nhưng lăn lộn trên đất vì đau đớn, kếu như sói tru quỷ khóc, thanh âm kia người nghe qua mà nổi da gà, Hàn Vân Hàn Dương hai người đồng thời run một chút, độc này so sánh dường như với độc trước còn lợi hại hơn?

“Nguyên Điền, có phải hay không rất đau nha, ha hả, mặc dù được giải độc trước nhưng trúng thêm độc mới tên là “vu lam” người trúng độc mỗi tháng đều phát tác một lần, mỗi lần độc phát đều làm cho người ta đau muốn chết đi sống lại, nếu như không có giải dược thì cứ như thế mà đau đến nỗi người ta muốn tự tự chết luôn.”

“A, chikusho. . .(*)” Nguyên Điền đau há miệng mắng to, một lúc sau chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo. Mấy vệ sĩ cạnh đó đều cảm giác cả người rét run, không thể tin tiểu thiếu gia có độc dược kinh dị như vậy. Lam Tịch thưởng thức đủ rồi mới lấy ra một viên thuốc đưa vào trong miệng Nguyên Điền, sau đưa bình thuốc cho lão gia tử.

(*) một câu chửi tiếng Nhật, đoạn này ta chém đấy, đọc raw lẫn GG Translate chẳng hiểu gì cả

“Nguyên Điền, giải dược này ta đã đưa cho gia gia, sau khi này nếu đau quá chịu đựng không nổi, thì hãy cầu giải dược chỗ gia gia ta ấy!” Lão gia tử lập tức hiểu rõ ra, lòng thầm nghĩ, có giải dược này trong tay Nguyên Điền sau này sao không ngoan ngoãn nghe lời, Lam Tịch quả nhiên là ngoan độc nha, không hổ là cháu của ta.

“Gia gia, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Nguyên Điền thật sự trộm gà không nổi còn mất nắm thóc. Người dưới tay bị Lam Tịch độc chết cả chục, lão gia kia tử còn đánh chết không ít, chính mình chẳng những không chiếm được Lam Tịch còn bị nó dùng độc dược khống chế. Xem ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.

Lam Tịch cùng lão gia tử trở về nhà, trốn vào phòng tắm rửa sạch sẽ ba bốn lần, thấy mấy dấu vết còn lại vô cùng căm tức, một đêm lăn lộn trên giường không ngủ nổi.

Buổi sáng Lam Tịch tinh thần mỏi mệt đi luyện công tại phòng vệ sĩ. Vệ sĩ vừa nhìn hắn tiến vào liền nhanh nhanh chóng chóng lui sang một bên, việc khiêu chiến lần trước vô cùng rõ ràng lại thêm chuyện tối hôm qua, hiện tại ai dám đối đầu với tiểu thiếu gia chứ? Huống chi lão gia tử cưng chiều tiêu thiếu gia vô cùng, nếu bị thương thiếu gia phỏng chừng lão gia tử được đem bọn họ chôn sống. Lam Tịch tìm nửa ngày không ai dám cùng mình đối chiến đành tự luyện kiếm, luyện đến tối còn không có dừng tay, vệ sĩ đã sớm rời đi hết. Lam Tịch luyện cho tới khi nào xong mới nhìn xung quanh, bốn phía không một bóng người, lau mồ hôi ngồi xếp bằng vận khởi công lực.

Vận công xong vừa định đứng dậy đột nhiên bị người từ phía sau bịt miệng, Lam Tịch mạnh mẽ giãy dụa, một hương vị quen thuộc qaunh quẩn trong không khí, Lam Tịch trong lòng vừa động dừng giãy dụa, tùy ý để người kia từ phía sau ôm mình, đem mình đặt trong lòng.

“Lam Tịch, cha rất nhớ con.”

Hàn Vân Long trong suốt một tháng này quả thực muốn điên rồi, liên tục tăng ca đem công tác toàn bộ xử lí, đến tận hôm nay bắt máy bay sang Nhật Bản. Lúc này vừa thấy Lam Tịch phần nhớ nhung kia không thể nào kìm chế nổi đem thiếu niên áp dưới thân, thô lỗ âu yếm, hôn cắn người thiếu niên. Phòng không có bật đèn, trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển. Hàn Vân Long che miệng thiếu niên, cở quần áo của cả hai người, đẩy phân thân mình tiến vào cơ thể xiết bao nhung nhớ.

“Ngô. . .” Lam Tịch run một chút, đau đến nước mắt đều chảy xuống.

“Bảo bối, thực xin lỗi, cha rất nhớ ngươi. . . . A, thật thoải mái. .”

Hàn Vân Long vô cùng thô lỗ, động tác càng lúc càng nhanh, một trận co rút xong thì mãnh liệt phun trào trong cơ thể Lam Tịch, từ từ buông tay đang che miệng thiếu niên. Tay chưa rời khỏi đã bị Lam Tịch cắn lên lần cắn này độc ác vô cùng, Hàn Vân Long đều không hề giãy dụa tùy ý để thiếu niên cắn mình đến chảy máu. Lam Tịch ngừng lại, nhìn thấy ngón tay cha máu chảy đầm đìa, lè lưỡi liếm liếm.
Bình Luận (0)
Comment