Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 6

– Kỳ Lân Ngọc

Biên tập: Ly

“Cám ơn cha!”

“Về phần quà đáp lễ, Lam Tịch đàn cho cha nghe được không?”

“Hảo!”

Lần này Lam Tịch đàn khúc “Dương xuân bạch tuyết”(*) khiến Hàn Vân Long nghe đến ngẩn ngơ! Nhắm mắt thả mình theo tiếng đàn giống như cảm nhận được vạn vật sống lại vui sướng chào mùa xuân tươi đẹp đã về! Thực ra Hàn Vân Long từ trước đến nay đều không hứng thú với âm nhạc, vậy mà lại mê muội trong khúc đàn của đứa con, rõ ràng đứa nhỏ còn không đến năm tuổi vậy mà khi đàn lại tự nhiên lưu loát, tràn đầy tự tin làm cho người ta không khỏi ngây người!

Lễ Giáng Sinh Hàn gia tự nhiên là không thể bình thường, trong biệt thự trang trí đổi mới hoàn toàn, hai cây thông Nô-en thật to để gần cử, trên treo đầy đèn màu, khi trời tối thắp sáng đèn vô cùng rực rỡ, Lam Tịch ở cửa sổ lầu ba ngắm hơn nửa ngày! Hội hoa đăng cổ đại cũng không đẹp bằng! Trong đại sảnh bày đầy các loại lễ vật! Lam Tịch nhìn đồng hồ, phụ thân sao giờ còn chưa về!

Lam Tịch nghĩ ngợi rồi đem điện thoại di động ra xem, điện thoại này là Hàn Vân Long mới mua cho hắn, bên trong chỉ lưu ba số, một là số nhà, một là số điện thoại văn phòng phụ thân, còn lại là số điện thoại di động của phụ than. Tuy rằng quà Giáng Sinh của hắn là hku vườn phía sau nhưng Hàn Vân Long vẫn mua nhiều thứ linh tinh khác cho hắn: máy tính, điện thoại, máy chơi game,… Dù Lam Tịch cũng không hứng thú với vài thứ nhưng vẫn coi chúng như bảo! Lúc mua di động này Hàn Vân Long còn mua thêm một dây điện thoại đặc biệt mềm mại, nhớ khi đó phụ thân đem số lưu lại, sau lại tự mình đeo dây điện thoại lên cổ hắn, vậy thì Lam Tịch bất kì khi nào cũng có thể gọi điện thoại cho cha! Thế nhưng Lam Tịch chưa một lần gọi thử, đều là Hàn Vân Long mỗi gọi điện thoại cho hắn! Lam Tịch suy tính, vẫn là gọi điện cho phụ thân!

“Cha!”

“Bảo bối, đây là lần đầu tiên con gọi điện thoại cho cha! Làm sao vậy?”

“Cha khi nào thì trở về?”

“Bảo bối nhớ cha không?” Lam Tịch cắn cắn môi!

“Ân!”

“Ha ha, cha lập tức trở về đi nga, bảo bối Lam Tịch chờ cha nga!”

“Ân, lát nữa gặp mặt!”

Thanh âm của phụ thân của thật là dễ nghe, chính là gọi bảo bối kêu có điểm. . . . buồn nôn! Lam Tịch để điện thoại xuống khẽ cười một chút! Chưa tới 20 phút sau, Hàn Vân Long liền hừng hực chạy trở về, Lam Tịch vội vàng ra đón!

“Cha!” Một tiếng gọi này nghe vô cùng hưng phấn, nháy mắt xua đi hàn khí quanh thân Hàn Vân Long!

“Bảo bối ngoan! Cha trở về với con!” Hàn Vân Long trong lòng cao hứng đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng! Lam Tịch ở nhà không biết, khi Hàn Vân Long nhận được điện thoại đang họp ở công ty, vừa nghe đến câu “Cha khi nào thì trở về?”

liền lập tức phất tay kết thúc hội nghị, một bên cầm điện thoại một chạy xuống lầu! Ngồi lên xe, Hàn Vân Long kêu lái xe nhanh nhanh chóng chónh trở về nhà!

Dịp này rất nhiều họ hàng đến chơi! Tất cả mọi người đều từ nước ngoài trở về, thứ nhất là vì cùng nhau ăn tết, thứ hai là vì muốn gặp vị tam thiếu gia này! Hàn Vân Long mang Lam Tịch đi gặp các vị trưởng bối! Đại bá Nhị bá, thúc thúc, cô cô, a di, Lam Tịch đều cung kính lễ phép khiến mọi người có ấn tượng thật tốt!

“Đại ca, đây thật là con của anh? Tại sao lớn lên không giống cha nó chút nào?” Hàn Vân Quảng vừa nói xong sắc mặt đại ca lập tức liền phát lạnh, nhất thời khiến Hàn Vân Quảng lạnh sống lưng!

“Ha ha, Tiểu Lam Tịch lớn lên thật đáng yêu nha, nhìn qua thật giống y đại ca ngày trước!” Lam Tịch trong lòng cười, thúc thúc này như thế nào thay đổi nhanh như vậy!

“Con tôi đương nhiên đáng yêu!” Hàn Vân Long nghe vậy mới bớt tức giận, ôm Lam Tịch ngồi trên sa lon!

“Đại ca, lão đầu tử lại chạy đi đâu?”

“Du lịch vòng quanh thế giới rồi!”

“A? Em chưa thấy qua lão nhân nào nghịch như vậy, không ngày nào ngồi yên được, vốn tưởng rằng lần này trở về có thể gặp lão gia tử, hóa ra đã chạy đi du ngoạn từ khi nào!”

“Xú tiểu tử nói linh tinh, có đứa con nào lại kêu cha mình nghịch! Nếu để cho lão đầu tử nghe thấy thì chắc chắn cậu bị chỉnh chết! Sau đợt nghỉ tết này nhở chỉnh đốn suy nghĩ!”

“Hắc hắc, anh cứ đùa, đừng nóng giận, hai ngày nữa em sẽ quay về Anh quốc, anh đừng nói gì nha!” Hàn Vân Quảng trêu chọc vài câu rồi lại quay sang cùng người bên cạnh đùa náo loạn lên!

“Bảo bối, mệt không?” Hàn Vân Long cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng! Ánh mắt đen láy chớp chớp, lộ ra một nụ cười!

“Ta không sao, cha làm việc mệt nhọc, có muốn nghỉ sớm không?”

“Không có việc gì, cha cũng không sao!” Cưng chiều xoa tóc của đứa nhỏ, Hàn Vân Long cười từ ái!

“Cha lúc cha cười lên thật là đẹp!”

“Ha ha, thật không? Vậy sau này cha chỉ cười cho con xem nha?”

“Ân!”

Mọi người đang đùa vui vẻ, lúc này lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, nhất thời hưng trí bị cuốn đi hết thảy!

“Thiếu gia, có khách muốn gặp ngài!” Hàn Vân Long vừa quay đầu lại chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp đứng ở phía sau! Thoáng nghĩ ngợi một chút lập tức nhớ ra đây là ai – mẹ đẻ Lam Tịch – Tiêu Vân!

“Hàn Vân Long đã lâu không gặp!” Tiêu Vân tự nhiên ngồi ở sa lon đối diện, nhìn chằm chằm Lam Tịch!

“Cô tới làm gì?”

“Tất nhiên là đến xem con trai tôi!” Từ khi cô ta xuất hiện nhiều người chung quanh liền chú ý tới, số ít còn nhận ra! Nhất thời mọi người đều im lặng!

“Cô đã đến đây, vậy tôi nói rõ với cô từ nay về sau Lam Tịch chỉ là con trai của Hàn Vân Long!”

“Hàn Vân Long, tôi nhưng là mẹ đẻ của Lam Tịch, tôi năm đó cầu xin anh anh cũng đâu nhận nó, vì sao hiện tại lại công nhận! Tôi đã mời luật sư, tôi muốn nuôi con trai mình!”

“Hừ, dù có ra tòa, cô có bao nhiêu phần thắng?”

“Lam Tịch, mau tới đây!” Tiêu Vân tất nhiên biết Hàn Vân Long lợi hại, dù có ra tòa sợ là mình cũng không thắng được, đành phải trông chờ vào Lam Tịch, dù sao thì mẫu tử liên tâm ! Lam Tịch nghe gọi mình, từ từ tiến đến!

Mẫu tử liên tâm: mẹ con gắn bó, sự quyến luyến trong tình mẹ con

“Cô khỏe chứ, lần đầu gặp mặt thỉnh chiếu cố nhiều!” Lần trước ở cô nhi viện vị viện trưởng kia chết sống không cho bọn họ gặp mặt, hôm nay vừa thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, nhưng lại khách sáo như vậy, Tiêu Vân thực không vui.

Tiêu Vân kể ra cũng là nữ nhân có thủ đoạn, thử rất nhiều cách mới trộm sinh được con với Hàn Vân Long, đáng tiếc cô ta tính sai một bước, Hàn Vân Long căn bản không tính cưới vợ, càng không vì một đứa trẻ mà thỏa hiệp, về hai an hem sinh đôi là lão gia tử cứng rắn lưu lại, bằng không Hàn Vân Long căn bản không muốn con. Đối với một nữ nhân mới hơn hai mươi tuổi như Tiêu Vân mà nói có con căn bản là cản trở tiền đồ sau này, nên chỉ nuôi một năm liền mang gửi cô nhi viện, khi đó ngay cả tên cũng chưa đặt! Ngờ đâu sau này xem TV biết đứa bé kia thành thần đồng, hơn nữa lúc này mình cũng có tiền, dĩ nhiên muốn nhận con! Chỉ tiếc cô không chuẩn bị xét nghiệm AND để chứng minh quan hệ huyết thống, lão viện trưởng lại sợ cô là lừa đảo nên không để Lam Tịch gặp cô, đợi khi cô đi tìm Lam Tịch lần thứ hai thì đưa trẻ đã bị Hàn Vân Long đón đi rồi!

“Lam Tịch, mẹ là mẹ con! Lại đây để mẹ ôm nào!” Dù đứng rất xa nhưng Lam Tịch vẫn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiêu Vân, Lam Tịch thật sự là có chút phản cảm nên do dự mãi mà không đi đến! Nhìn qua phụ thân đưa tới một ánh mắt cầu trợ!

“Bảo bối, đến với cha!” Lam Tịch lập tức đi tới, lao vào trong lòng phụ thân! Tiêu Vân một trận xấu hổ, chính mình kêu như vậy nửa ngày đứa nhỏ đều chẳng qua, vậy mà cha vừa gọi liền đi đến không hề do dự!

“Lam Tịch, mẹ là mẹ con!”

“Gặp qua mẫu thân đại nhân!”

“Lam Tịch cùng mẹ về nhà được không?” Lam Tịch ngẩng đầu nhìn nhìn phụ thân, thấy cha cũng đang nhìn mình, vòng tay ôm hắn chặt thêm chút nữa! Phụ thân cũng đang khẩn trương sao? Quay đầu nhìn ánh mắt chờ đợi của mẫu thân, Lam Tịch thập phần kiên định nói:

“Mẫu thân đại nhân, thực xin lỗi ta không thể đi theo ngươi! Ta thích cùng một chỗ với cha!” Hàn Vân Long trong lòng vui vẻ, cười rạng rỡ với Lam Tịch!

“Cô đều nghe rồi đấy, Lam Tịch không muốn đi theo cô, cả đời này nó đều ở bên cạnh tôi! Từ nay về sau hi vọng cô không cần tới quấy rầy Lam Tịch!” Tiêu Vân thở dài một hơi, lấy ra một hộp quà!

“Lam Tịch, đây quà của mẹ cho con!”

“Đa tạ mẫu thân đại nhân, cha tặng ta một cái điện thoại di động!” Tiêu Vân rất buồn bực, đứa nhỏ này thế nhưng cùng mình khách sáo vậy, ngay cả quà cũng không nhận, âm thầm thương cảm một hồi! Bạn đang �

“Hàn Vân Long, Lam Tịch là con tôi, tôi sẽ không từ bỏ, chúng ta ra tòa quyết định!” Nó xong đi ra ngoài! Hàn Vân Long nhắm mắt làm ngơ không chút để ý tới lời của Tiêu Vân

“Mọi người tiếp tục thôi!” Hàn Vân Long nói xong ôm Lam Tịch về tới phòng!

(*)Dương xuân bạch tuyết: Là một khúc nhạc được so sánh không kém chút nào với Cao sơn lưu thủy. Tương truyền rằng Lư Duyên Tử – một nghệ sĩ giỏi về đàn và trống chính là người đã chế ra khúc nhạc Dương Xuân Bạch Tuyết. Song đây lại chính là khúc nhạc gây tranh cãi rất nhiều bởi cả nước có chưa quá mười người hòa được bản nhạc này một cách trọn vẹn.

Vì vậy, chẳng ai dám khẳng định rằng mình thấu triệt được toàn vẹn cái tứ của bản nhạc này dù có thể đã nghe đi nghe lại nhiều lần.

Chỉ biết rằng những thanh âm réo rắt ấy không khiến ta bi lụy, không khiến ta chìm vào những giây phút trầm tư tĩnh mặc. Đó là một bức tranh đầy hoạt động, chứ không có một nét chấm phá nào tĩnh lặng tuyệt đối.

Tuy nhiên, hình như ẩn trong nó còn có chút gì đó bức bối của một nỗi lòng tri cố.
Bình Luận (0)
Comment