Đi đến cửa nhà, Thẩm Mỹ Vân đặt con gái xuống, nắm lấy tay cô bé.
Vừa muốn đẩy cửa đi vào.
Liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện.
"Hoài Sơn, bên trên đã hạ lệnh xuống rồi, ông bị tạm thời cách chức rồi, ông có từng nghĩ tới, hai người bọn ông xảy ra chuyện thì Mỹ Vân và đứa nhỏ phải thế nào đây?"
"Chẳng lẽ các người không muốn đưa Mỹ Vân về nhà họ Thẩm, nhưng nếu không trở về nhà họ thẩm, ai có thể bảo vệ được con bé?"
Hai vợ chồng nhà họ Thẩm đều rơi vào tình cảnh ốc không mang nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu.
“Về nhà họ Thẩm? Đâu có đơn giản vậy?” Trần Thu Hà cười lạnh.
Chị Thẩm không trả lời mà nhắc lại chuyện trước mắt: "Không cần biết đơn giản hay khó khăn, để Mỹ Vân theo tôi về nhà họ Thẩm, đây là đường ra duy nhất của hai người.”
Thẩm Hoài Sơn nhìn người chị dâu mà mình từng tôn kính, trong một đêm, song phương từ bà con thân thiết biến thành kẻ thù.
Chị Thẩm đã đến nhà họ nhiều lần nhưng lần nào cũng bị hai vợ chồng đuổi ra ngoài.
Duy chỉ có lần này, họ để chị Thẩm vào.
Hai bên đều ngầm hiểu nguyên nhân là gì.
Năm đó không thỏa hiệp vì con gái, bây giờ thì thỏa hiệp vì con gái.
Thẩm Hoài Sơn nhướng mi, bình tĩnh nói: "Đón Mỹ Vân về nhà họ Thẩm, mấy người có thể nuôi Mỹ Vân cả đời không?"