Phù Diêu

Chương 124

Căn nhà vốn yên tĩnh bắt đầu trở nên náo nhiệt vì Hứa Nam Hạ về, qua đó cũng thể hiện ai là trung tâm của căn nhà này. Hứa Nam Hạ bảo Vương Quốc Hoa ngồi xuống rồi nói:
- Tiểu Vương, tôi nghe nói cậu làm khá tốt ở vị trí trợ lý chủ tịch quận Lưỡng Thủy, xúc tiến hoàn thành một quy hoạch quan trọng của quận, có chuyện này không?

Đây coi như một câu hỏi, trong lòng Vương Quốc Hoa biết rõ nên trả lời như thế nào. Nhưng hắn ra vẻ chần chờ, còn lấy thuốc ra châm hút chứ không xin phép Hứa Nam Hạ. Thư ký của Hứa Nam Hạ - Tương Tiền Tiến vào thấy vậy, lại thấy bí thư Hứa còn nở nụ cười, y lập tức ghi nhớ kỹ bộ dạng của cậu thanh niên kia.

- Chưa nói là xuất sắc, chỉ có thể nói là nắm bắt cơ hội tốt. Thực tế cơ hội này là do thị xã Lâm Giang sáng tạo cho Lưỡng Thủy. Nếu như không phải thị xã Lâm Giang dừng bán đất thì quận Lưỡng Thủy cũng không có cơ hội này. Có thể nắm bắt cơ hội này chủ yếu là do ánh mắt chiến lược của lãnh đạo Quận ủy, ủy ban quận, có thể nhìn ra hiệu ứng khi ngành sản xuất linh kiện ô tô hình thành. Nói đúng ra nếu lãnh đạo chủ yếu không có tầm nhìn đó thì cháu dù làm quy hoạch có tốt cũng chỉ là tờ giấy mà thôi. Trong chuyện này cháu nhận ra một điều đó là kinh tế địa phương có thể phát triển hay không có quan hệ rất lớn đến năng lực và tầm nhìn của người đưa ra quyết sách. Quyết sách sai lầm cũng sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng nhất.
Vương Quốc Hoa nói rất chậm và cẩn thận. Hứa Nam Hạ vừa nghe vừa có vẻ suy ngẫm.

- Ừ, tôi còn nghe nói trong quá trình chấp hành quy hoạch đã xuất hiện ít sóng gió. Cậu thấy sao về vấn đề này?
Hứa Nam Hạ không có kết luận câu trả lời của Vương Quốc Hoa mà lại đổi đề tài. Hứa Nam Hạ cũng đổi tư thế từ dựa chuyển thành ngồi thẳng, tay đưa ra lấy thuốc và được Hứa Phỉ Phỉ châm cho.

Vương Quốc Hoa lại một lần nữa im lặng. Câu hỏi này của Hứa Nam Hạ rất rộng, Vương Quốc Hoa tự hỏi phải dùng lời nói ngắn gọn trình bày quan điểm của mình. Lúc tự hỏi, điếu thuốc trong tay hắn không ngừng được vung lên hạ xuống. Cử động này của hắn hơi có vẻ quên hết mọi thứ xung quanh.

- Cháu cảm thấy đây là sự xung đột giữa nhân trị và pháp chế. Trước đó đã đưa ra quy định rõ ràng nhưng có người còn muốn thông qua quyền lực trong tay mà né tránh. Đây cũng giống một trò chơi, tất cả mọi người tiến hành theo quy định, có người lại có thể tránh được quy định, cuối cùng quyền lực này như thế nào lại là do vấn đề giám sát.
Vương Quốc Hoa nói rất hàm súc, Hứa Nam Hạ chỉ nghe không nói. Ông híp mắt đánh giá Vương Quốc Hoa đang cúi đầu trầm tư.

- Cháu không phải muốn phê bình chế độ hiện hành nhưng chế độ hiện nay của chúng ta đúng là yêu cầu rất cao về tố chất và phẩm chất đạo đức của quan chức. Chủ tịch Mao đã nói chúng ta là công bộc của dân. Chúa muốn nói chính là công bộc cũng là người, cũng có tình cảm, khi đối mặt thế giới thay đổi liên tục thì không thể tránh khỏi việc bị đủ thứ hấp dẫn.
Vương Quốc Hoa đột nhiên dừng lại giống như bị thứ gì làm giật mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Hạ.

Hứa Nam Hạ không tỏ thái độ chỉ ồ một tiếng.
- Ăn trưa thôi Vân Vân.

Du Vân Vân cười nói:
- Đã chuẩn bị xong chỉ chờ mọi người ngồi vào vị trí.

Hứa Nam Hạ nói với Tương Tiền Tiến:
- Tiểu Tương, đến thư phòng tôi lấy bình Hoàng tửu tới đây.
Nói xong ông lại hỏi Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương, có thể uống rượu Hoàng không?

Việc này nếu để quan chức bình thường thấy nhất định là rơi cả con mắt. Tương Tiền Tiến nhớ rõ chai rượu Hoàng 35 năm kia vẫn được Hứa Nam Hạ cất kỹ không động tới, coi như là bảo bối.

Mọi người ngồi xuống, rượu cũng được mang tới. xx đoạt lấy rót mỗi người một chén. Vương Quốc Hoa cầm chén lên cười nói với Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân:
- Cháu và Phi Dương là bạn học kiem anh em nên tự nhận là con cháu của cô chú. Vì thế cháu mượn chén rượu này cảm ơn cô chú đã ưu ái.

Vương Quốc Hoa nói xong ngửa mặt uống cạn. Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân nhìn nhau. Câu này Vương Quốc Hoa có ý gì cả hai nghe rõ. Vương Quốc Hoa đây là không hy vọng vì nguyên nhân nào khác mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn với xx, mời hai vị không nên coi hắn là quan viên. Vương Quốc Hoa cũng không muốn mượn quan hệ này để đạt gì cả.

Ăn xong Vương Quốc Hoa đứng dậy xin về, xx đưa tới cửa về liền nghe thấy Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân đang nói chuyện với nhau.

- Cậu thanh niên này rất thú vị, nhìn nhận vấn đề đúng mực. Nếu cậu ta không có ý đồ thì đây là người hiếm gặp.
Đây là đánh giá của Hứa Nam Hạ. Có thể được ông nói như vậy đúng là hiếm.

- Ai nói cậu ta không có ý đồ, người ta hôm qua đã nói rõ đến đây tìm hiểu tình báo cho lãnh đạo, xem lúc nào anh về. Hình như cũng chỉ có ý này còn đâu không có ý khác. Phi Dương khuyên cậu ta nên làm công tác với em, nhưng cậu ta từ chối. Cậu ta còn nói em chưa chắc có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh.

- Ha ha, lời này có lý.
Hứa Nam Hạ nói tới đây, xx hơi dẫm mạnh chân. Hai người Hứa Nam Hạ liền dừng lại cuộc nói chuyện.

Vương Quốc Hoa về đến khách sạn vừa vào sảnh đã thấy Kiều Hạo Nam ngồi ở ghế sô pha. Thấy Vương Quốc Hoa về, Kiều Hạo Nam đứng lên. Kiều Hạo Nam càng lúc càng coi trọng Vương Quốc Hoa. Người có thể tự do ra vào nhà bí thư tỉnh ủy cơ mà.

- Trợ lý Vương đã về, lãnh đạo bảo tôi ở đây đợi cậu nên trưa nay tôi phải ăn mì.
Vừa nói Kiều Hạo Nam còn chỉ bát mì trên bàn. Vương Quốc Hoa liếc cái là nhìn ra Kiều Hạo Nam đợi đây là do Ôn Xương Thịnh bảo, nhưng bát mì vẫn để đây chưa dọn đi thì hắn đoán ngay ra ý đồ của Kiều Hạo Nam.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Xin lỗi vì làm trưởng phòng Kiều cực khổ.

Kiều Hạo Nam nói:
- Khách khí rồi. Không cần gọi trưởng phòng gì cả, tôi cũng chỉ là chân chạy cho lãnh đạo thôi. Được rồi không nói nữa, mau lên thôi, lãnh đạo đang đợi.

Ôn Xương Thịnh đang nói chuyện với Tằng Trạch Quang nghe thấy tiếng gõ cửa. Tằng Trạch Quang nói:
- Quốc Hoa đã về, tôi ra mở cửa.
Yy hơi giật mình thầm nghĩ Tằng Trạch Quang này sao có thể dựa vào tiếng gõ cửa mà kết luận được đó là Vương Quốc Hoa? Xem ra hai người này rất ăn ý.

Mở cửa quả nhiên là Vương Quốc Hoa và Kiều Hạo Nam đứng bên ngoài. Ôn Xương Thịnh nói:
- Không có việc gì chứ? Sáng sớm đã gọi điện kêu cậu tới.

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Có thể có chuyện gì chứ? Là con gái bí thư Hứa bảo tôi đến dạy máy vi tính, cô bé này được nhà chiều quen. Chẳng qua tôi đi cũng không uổng công, trưa bí thư Hứa về, tôi còn ở lại dùng cơm trưa.

Ôn Xương Thịnh nghe thấy rất rõ, y đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên.
- Tiểu Vương, mau nói xem cậu nói chuyện gì với bí thư Hứa?

Vương Quốc Hoa cười nói
- Tôi đâu dám nói lung tung? Khẩn trương muốn chết.

Ôn Xương Thịnh cười phá lên cảm thấy mình hỏi hơii thừa. Vương Quốc Hoa từng này tuổi, là cán bộ nhỏ gặp bí thư tỉnh ủy không gấp mới là lạ. Lúc trước mình mới gặp bí thư Hứa không phải cũng vậy sao? Nói chuyện cũng run run. Bây giờ mình gặp bí thư Hứa mặc dù biểu hiện tự nhiên nhưng trong lòng vẫn thấy khẩn trương như trước.

- Bí thư Hứa không hỏi cậu gì ư?
Ôn Xương Thịnh hỏi. Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói.
- Có hỏi mấy câu về tình hình trong nhà, còn hỏi về chuyện quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô. Tôi nói đây đều là do lãnh đạo thị ủy quyết định chính xác, lãnh đạo quận ủy chấp hành đắc lực nên được như vậy.

- Ha ha, Tiểu Vương rất được, ứng phó tốt. Ồ, bí thư Hứa vừa về, bây giờ qua không quá thích hợp.
Ôn Xương Thịnh thở dài một tiếng. Y đi vòng quanh phòng một vòng rồi nói:
- Tiểu Vương, cậu thấy được không?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Tối bí thư Hứa nhất định ở nhà, hay là để tối tới. Chỉ ngài với bí thư Tằng đi vào, người khác thì thôi. Lát tôi hỏi Phi Dương xem sao.

- Được, cứ như vậy đi.
Ôn Xương Thịnh vừa nói vừa nhìn Tằng Trạch Quang. Trong lòng y rất hâm mộ vì Tằng Trạch Quang luôn có một cấp dưới luôn nghĩ cho lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa nói:
- Hai lãnh đạo làm việc, tôi về ngủ một chút, sáng dậy sớm, trưa cũng uống ít rượu.
Câu này nếu là bình thường thì sẽ không lễ phép nhưng bây giờ lại là né tránh. Ôn Xương Thịnh nghe xong cười nói:
- Tiểu Vương vất vả rồi, về nghỉ một chút đi.

Vương Quốc Hoa tỉnh lại trời đã tối, bụng đã kêu gào. Hắn vừa cầm mấy định gọi đồ ăn thì ngoài có người gõ cửa, là Lưu Đông Phàm.

- Dậy rồi à, tôi đoán anh cũng đã tỉnh. Anh rửa mặt một chút, đồ ăn lập tức được đưa lên.

Vương Quốc Hoa nói:
- Sao không đi cùng ư?
Lưu Đông Phàm cười khổ nói:
- Đâu đến phần của tôi, thư ký Kiều bảo tôi ở lại chờ anh tỉnh dậy.

Vương Quốc Hoa vỗ vai đối phương:
- Lấy chai rượu chúng ta uống vài chén.

- Ừ.
Lưu Đông Phàm lập tức vui vẻ. Ý của Vương Quốc Hoa rất rõ ràng, hai người nên gần gũi hơn. Không thể đến nhà bí thư tỉnh ủy đúng là có chút nuối tiếc nhưng ở lại ngồi uống một mình với Vương Quốc Hoa cũng là hiếm. Lưu Đông Phàm còn nhiều việc muốn nhờ Vương Quốc Hoa chỉ bảo nên có cơ hội này đương nhiên là vui.
Bình Luận (0)
Comment