Phù Diêu

Chương 145

Tiếu Tự Quý tóc vẫn còn đang nhỏ nước đứng trước cửa, trong lòng ôm chặt thứ gì đó. Thấy Vương Quốc Hoa cười với mình, Tiếu Tự Quý yên tâm hơn.
- Chủ tịch Vương, thông báo đấu thầu công trình đã làm xong, trưởng phòng bảo tôi đưa tới.

Mặc dù là phó trưởng phòng nhưng trước đây mỗi ngày bị vứt xó, không ai coi Tiếu Tự Quý ra gì. Sau khi Vương Quốc Hoa đến phòng du lịch, Tiếu Tự Quý được trọng dụng, thái độ của nhân viên phòng với hắn cũng thay đổi hoàn toàn. Tiếu Tự Quý cũng không có ý đoạt quyền của Nhạc Đông Linh, y cảm thấy mình cần làm tốt công việc, không phụ lòng kỳ vọng của chủ tịch Vương.

- Bỏ đó đi.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên ném chiếc khăn mặt tới. Tiếu Tự Quý cầm lau đầu định bỏ xuống nhưng cuối cùng nhét vào túi. Vương Quốc Hoa thấy thế cười cười không nói. Người cẩn thận như Tiếu Tự Quý đúng là có rất nhiều trong chính trị.

- Phòng du lịch vay tiền làm khu du lịch, trên nguyên tắc quận phải hỏi nhưng việc thao tác cụ thể là do Đảng ủy phòng du lịch tự quyết định. Tôi chỉ xem báo cáo của phòng chứ không quyết định.
Vương Quốc Hoa nói.

Tiếu Tự Quý nghe vậy có chút giật mình nói:
- Vậy sao được, không có ngài ngồi đó thì sợ là sẽ có nhiều vấn đề. Công trình mấy triệu làm bao người nhìn tới. Tôi thấy ngài không thể buông tay, trưởng phòng cũng có ý này.

- Đưa ra quy định, cứ theo đó mà làm cũng khó sao?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Tiếu Tự Quý lắc đầu không nói. Mặc dù không trả lời nhưng thực tế đã có.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Nói đi, có khó khăn gì?

Tiếu Tự Quý nói:
- Công trình lần này được ngài ủng hộ nên tăng thêm hai triệu so với dự tính, tổng cộng là bảy triệu. Từ lúc đầu làm quy hoạch, trưởng phòng Nhạc đã đưa ra quy định người trong phòng chỉ cần tham gia vào việc quy hoạch đều không được nhận lời mời ăn cơm, không được nhận quà. Dù là thế cũng có không ít người thông qua quan hệ tìm tới, không ngừng có lãnh đạo gọi tới.

Đây là việc bất đắc dĩ, công trình luôn hấp dẫn người. Vương Quốc Hoa biết nếu không phải là mình thì công trình này của phòng du lịch đã sớm bị ăn sạch.

- Đảng ủy phòng nghiên cứu quyết định tiến hành đấu thầu, do lãnh đạo phân công quản lý an bài chung.
Tiếu Tự Quý dừng lại, Vương Quốc Hoa nhíu mày.
- Người bên dưới chỉ cần anh thả lỏng một phân, họ sẽ dám làm anh thả một trượng. Vì thế chủ tịch Vương, ngài không thể thả lỏng.
Tiếu Tự Quý tưởng Vương Quốc Hoa khó chịu nên vội vàng nói thêm.

Vương Quốc Hoa bây giờ biết Nhạc Đông Linh vì sao làm cho Tiếu Tự Quý tới đây, Nhạc Đông Linh không dám tới, sợ bị lãnh đạo hiểu lầm là gây phiền phức cho lãnh đạo.

- Anh trở về nói cho Nhạc Đông Linh, nói là ta nói. Cả quá trình đấu thầu, thi công phải nghiêm khắc làm theo quy định, có lãnh đạo nào có ý kiến thì bảo tới tìm tôi. Ngành khác tôi không quản được, ngành tôi phân công quản lý phải làm như vậy. Anh lại nói với Nhạc Đông Linh, làm tốt có thưởng, làm không tốt thì cút.
Vương Quốc Hoa thu vẻ tươi cười lại, giọng cũng nghiêm túc hơn, cuối cùng còn nói thêm.
- Nếu Nhạc Đông Linh vẫn có băn khoăn thì có thể báo cáo xin điều sang ngành khác.

Tiếu Tự Quý đội mưa tới, đội mưa đi. Vương Quốc Hoa dựa lưng vào ghế suy nghĩ mãi. Một công trình mấy triệu đã như vậy, đường cao tốc là công trình hàng trăm triệu thì có bao con cá lớn mở miệng. Ôn Xương Thịnh nhét mình vào là có ý đồ gì?

Vương Quốc Hoa biết một khi mình ở vào vị trí quan trọng thì tuyệt đối không nhìn nổi mấy giao dịch dơ bản đó. Tiền nhà nước làm như thế nào mà có, đó là tiền thuế từ mồ hôi xương máu của dân chúng. Vương Quốc Hoa biết rõ để hoàn thành nghĩa vụ đóng thuế người dân phải vaats vả như thế nào.

Tâm trạng lại trở nên xao động, Vương Quốc Hoa nhìn mưa xuân ngoài cửa sổ. Từ góc độ lợi ích cá nhân thì Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể không nghe không hỏi việc gì, chỉ cần không quá đáng quá là được. Nhưng hắn biết mình không làm được điểm này. Nhất là khi địa vị thay đổi, quan hệ đến nhiều tầng lợi ích hơn càng làm hắn không thể và cũng không dám làm thế.
….
Tỉnh thành, trong một biệt thự Lưu Chấn Nam đang ngồi đó chờ. Là chủ tịch một công ty tư nhân, Lưu Chấn Nam khá thành công. Nhảy từ nhà nước ra ngoài, Lưu Chấn Nam biết lợi ích từ quá trình cấu kết với quyền lực lớn đến đâu. Nhà kinh doanh thành công nhất lịch sử Trung Quốc – Lã Bất Vi không phải buôn vua sao? Lưu Chấn Nam không muốn làm Lã Bất Vi, chỉ là từ việc này y rõ ràng nhận thấy đầu tư quyền lực chính là mối làm ăn một vốn mười lời.

Hàn Lỗi – 30 tuổi là loại người sống xa xỉ nhất thành phố này, không nói quá chỉ riêng thắt lưng của hắn đã mấy chục ngàn.

Người đàn ông trung niên dưới lầu là ai, Hàn Lỗi biết rõ, cũng biết mục đích của hắn.

- Giám đốc Lưu, xin lỗi đã để anh đợi lâu.
Trên mặt Hàn Lỗi lộ rõ vẻ ngạo mạn, mặc dù khách khí nhưng thằng ngu cũng thấy sự kiêu căng của hắn.

- Khách khí gì giám đốc Hàn. Lần trước giám đốc Hàn đến phía nam tôi không chiêu đãi tốt, rất xin lỗi.
Lần gọi là đến phía nam thực ra là do Sở giao thông tổ chức một đoàn khảo sát đến phía nam “học tập” kinh nghiệm tiên tiến. Hàn Lỗi thuận tiện đi theo rồi cống hiến hơn 10 triệu của Sở giao thông cho sòng bạc Macao.

Lưu Chấn Nam vốn làm trong ngành may mặc, sau đó theo kinh tế phía nam phát triển nhanh, Lưu Chấn Nam dùng hết các quan hệ để tiến vào ngành xây dựng, giao thông. Y nhận được nhiều hạng mục lớn ở phía nam Lần này tỉnh Giang Nam một lần xây dựng ba đường cao tốc đúng là rất hấp dẫn với mọi người.

Lưu Chấn Nam hiểu rõ nếu muốn tiến vào tỉnh Giang Nam xa lạ này chia bát canh thì không có quyền lực địa phương ủng hộ là không thể. Lưu Chấn Nam lần trước cũng tốn nhiều công sức nịnh nọt đoàn khảo sát Sở giao thông tỉnh Giang Nam.

- Giám đốc Lưu khiêm tốn rồi, lần trước sự chiêu đãi của anh là tốt nhất tôi từng gặp. Ha ha, Giám đốc Lưu tới đây sao không mang cả con gái tới?
Hàn Lỗi hỏi một câu như tùy ý làm Lưu Chấn Nam hơi giật mình.
- Sức khỏe của cháu nó không tốt, sang Mỹ phẫu thuật.

- Ồ, vậy chúc cô ấy sớm bình phục.
Hàn Lỗi rất khách khí nói, trên mặt tái nhợt hơi hồng lên. Trong lòng nhớ đến dáng người đầy đặn của Lưu Linh, Hàn Lỗi không khỏi xúc động.

Đương nhiên Hàn Lỗi chỉ cho rằng phụ nữ chỉ là thứ trang điểm của cuộc sống, lợi ích mới là động lực lớn nhất. Đối với Lưu Linh, Hàn Lỗi cũng chỉ nghĩ một chút chứ không quá ham muốn tới tay. Dù sao Giám đốc Lưu này là nhân vật nổi tiếng ở phía nam, không phải người dễ chọc.

- Cảm ơn giám đốc Hàn, lần này tới gấp không mang được gì chỉ mang một chiếc xe tới, giám đốc Hàn đừng chê.
Lưu Chấn Nam lấy chìa khóa đặt lên bàn.

Lúc trên lầu Hàn Lỗi đã thấy chiếc xe đỗ trong sân, xe này có giá hơn hai triệu, đi xe này rất có mặt mũi. Có thể nói quà mà Lưu Chấn Nam đưa, Hàn Lỗi rất hài lòng.

- Giám đốc Lưu sao phải khách khí như vậy, quà quá quý giá tôi thật sự không dám nhận.
Hàn Lỗi ra vẻ khách khí, Lưu Chấn Nam cười ha hả nói:
- Chỉ cần anh thích là được rồi, tiền dùng hết lại kiếm mà.

- Giám đốc Lưu lần này tới định ở mấy hôm?
Hàn Lỗi không đề cập chuyện Lưu Chấn Nam quan tâm. Lưu Chấn Nam giao tiếp với đám quan chức và con quan chức nhiều nên không nóng nảy.

- Chỉ là đến xem có cơ hội đầu tư gì không, thuận tiện ở chơi hai hôm.

- Giám đốc Lưu làm ăn lớn thật, chẳng những có tập đoàn may còn tiến vào ngành xây dựng, đây mới là ông chủ lớn.

- Bên ngành may đều do vợ tôi quản lý, tôi chủ yếu tập trung vào xây dựng. Thực ra ý của tôi là có thể bán đi công ty may nhưng vợ tôi lại không bỏ được mấy triệu vào túi hàng năm nên đành thôi.
Lưu Chấn Nam nói nửa thật nửa giả. Hai năm qua lợi nhuận chính của Lưu gia đều từ lĩnh vực xây dựng, một năm nay Lưu Chấn Nam khó tìm được mục tiên xây dựng nên mảng may mặc y cũng không nỡ ném.

- Nếu như vậy Giám đốc Lưu ở lại chơi vào hôm, không ngại thì cứ ở nhà tôi. Nơi này có đủ cả, rất tiện.
Hàn Lỗi đương nhiên sẽ không dễ dàng để Lưu Chấn Nam chạy, nhà kinh doanh ra tay hào phòng như vậy tương lai nhất định sẽ đưa đến không ít lợi ích cho mình.

Thấy Hàn Lỗi dẫn theo một ả lái xe rời đi, Lưu Chấn Nam cười lạnh một tiếng thầm nghĩ sợ mày không nhận mà thôi.

Hàn Lỗi rất nhanh chạy tới trước tòa nhà cao nhất thành phố, ném chìa khóa cho người phụ nữ kia.
- Lão Cung, chuyện đến đâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment