Phù Diêu

Chương 179

Vương Quốc Hoa ra nhìn, bên kia đã khống chế được chẳng qua với cách đặc biệt. Một người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi mặc áo lông đỏ vẫn dùng một tay chống nạnh, há miệng nhưng không dám cử động vì trên cổ xuất hiện một con dao găm đen xì.

Cao Thăng rất lạnh lùng, Vương Quốc Hoa đến, y mới lạnh nhạt bỏ dao xuống lạnh lùng nói:
- Cút.

Phù, người phụ nữ ngồi bệt xuống sàn nhà, sau đó vội vàng vịn tường đứng lên bỏ chạy, không dám nhìn lại chút nào. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nhìn cnaahr này, tính của Cao Thăng này đúng là. Vương Quốc Hoa cũng chẳng muốn hỏi rốt cuộc là có việc gì xảy ra chỉ nói:
- Sau này chú ý phương pháp.

Vương Quốc Hoa về ngủ đang ngon ai ngờ nửa đêm bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, bịch một tiếng cửa phòng bị đá văng ra, bốn năm thằng lao vào đè hắn lại. Hắn còn đang không hiểu thì bên kia có tiếng đánh nhau, có tiếng kêu rên, trong phòng có một người kêu:
- Hỏng rồi, thằng bên kia khó nhằn.

Bên này không đáp lại, Vương Quốc Hoa bị khóa tay, một tên đè lại, mấy người khác sang bên giúp. Một tên cảnh sát khoảng 30 tuổi cầm đầu vừa đi tới phòng bên giơ tay ra thì một thẻ công tác có dấu quốc huy đưa tới trước mặt. Sau đó là giọng nói lạnh như băng của Cao Thăng
- Nếu không biết bọn mày là cảnh sát thì đừng thằng nào mong còn đứng được đi ra.

Chờ tên cảnh sát cầm đầu xem thẻ xong, y ra hiệu người khác bình tĩnh rồi vội vàng lớn tiếng nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm.

Cao Thăng đứng sang bên, trong nhà có bốn năm tên mặc thường phục nằm trên mặt đất, mặt tên nào cũng đầy tức giận nhưng không dám động. Thu hồi thẻ, Cao Thăng lạnh nhạt nói:
- Đừng hỏi gì, coi như không xảy ra.

- Vâng vâng.
Cảnh sát cầm đầu gật đầu vội vàng lao sang phòng bên mở còng cho Vương Quốc Hoa:
- Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là hiểu lầm.
Vương Quốc Hoa vẫn không hiểu gì thì đám người kia đã rút đi.

Vương Quốc Hoa đại khái đoán được nguyên nhân nhưng vì sao đám cảnh sát này vội vàng bỏ đi thì không biết. Chuyện nhất định là do Cao Thăng đối phó xong.

Cao Thăng vào hỏi:
- Vương ca, không có việc gì chứ?

Vương Quốc Hoa sờ sờ dấu còng trên tay, trong lòng rất tức giận nhưng không tiện phát tác với Cao Thăng. Cũng may hắn nhớ bộ dạng tên cảnh sát kia, sau này không sợ không xử lý được.

- Sau này làm việc không nên quá xúc động, không có gì, ngủ đi.
Vương Quốc Hoa vốn định thêm câu “Suy nghĩ cho người xung quanh” nhưng cảm thấy nói nhiều sẽ khiến Cao Thăng phản cảm.

Trong mắt Cao Thăng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Y vốn tưởng Vương Quốc Hoa sẽ nổi giận không ngờ cứ thế bỏ qua. Cao Thăng gật đầu xoay người ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Trong đầu y nhớ lại câu nói của lão tướng quân:
- Hắn muốn làm quan tốt, cậu đi theo hắn sẽ có tiền đồ tốt. Nếu như đó là kẻ chỉ nghĩ cho mình, cậu thấy không thích đi theo thì tìm lý do về đây.

Cao Thăng thực ra không như vẻ bề ngoài, y rất thông minh, phản ứng nhanh nhạy, nếu không đã chết không biết bao lần. Mấy hôm nay y đều thử dò xét Vương Quốc Hoa. Trong mắt y chỉ có mình lão tướng quân, về phần Sở Sở chỉ thấy đây là một cô gái hồ đồ, bảo mình đi lái xe cho người chỉ trông hơn mình có tuổi, còn bắt gọi làm Vương ca. Mới đầu Cao Thăng cũng không coi Vương Quốc Hoa vào đâu.

Đưa Vương Quốc Hoa tới nhà nghỉ này rồi chọc chút chuyện cũng là ý định của Cao Thăng. Y muốn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa, không ngờ phản ứng của Vương Quốc Hoa quá khác so với suy đoán nên Cao Thăng giật mình.

Vương Quốc Hoa ngồi trên giường thú thuốc, hắn bị phá giấc ngủ nên không ngủ được, đành phải ngồi trên giường. Tiếng gõ cửa lại vang lên, Vương Quốc Hoa mở ra thấy là Cao Thăng cầm hai chai rượu cùng túi lạc vào.
- Không ngủ được, muốn uống một chút.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ, đã 2h đêm, mai đến báo danh muộn cười một tiếng cũng không sao.
- Vậy vừa uống vừa nói chuyện.
Cao Thăng không mấy khi chủ động, Vương Quốc Hoa cũng muốn tìm hiểu thêm về đối phương. Dù sao Cao Thăng sẽ theo hắn khá lâu, hiểu nhiều một chút cũng không có gì xấu.

Cao Thăng cầm hai chén rót đầy, lấy lạc ra xoa xoa vỏ ném vào miệng nhai.
- Vương ca, nhà anh làm gì vậy?

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tám đời là nông dân trồng lúa.
Vương Quốc Hoa cầm chén lên nói:
- Làm chén, trời hơi lạnh.
Nói xong tự mình uống cạn rồi rót cho mình.
- Tôi bảo uống mà? Cậu ngẩn ra làm gì?

Cao Thăng lấy lại tinh thần có chút không được tự nhiên nói:
- Hả, cụng ly.
Vừa nói y cũng uống cạn, hai người coi như uống được. Sau vài chén, Vương Quốc Hoa nóng lên.
- Cao Thăng, cậu nói với tôi chuyện trong quân đội đi, học xong cấp ba tôi cũng định thi vào trường quân sự nhưng thầy giáo chết sống không cho, nếu không tôi đã là quân nhân.

Cao Thăng nói:
- Từ bé tôi đã hiếu động, thích tập võ, mỗi ngày đều đi theo người khác học võ, đi học lại có thành tích kém, cả ngày chỉ muốn ra xã hội, nghĩ đến truyện kiếm hiệp. Lớn lên một chút, đám bạn cùng tuổi không đánh lại tôi, cảm tấy mình có bản lĩnh nên năm 14 tuổi bỏ học, trộm của mẹ 500 đồng leo lên tàu đến phía nam. Đến đó đi khắp nơi hỏi xem ở đâu có võ lâm cao thủ rồi tới nhà xin tỉ thí, đúng là không biết sống chết.

Mỗi người một câu, Vương Quốc Hoa cũng không có ý che giấu, về cơ bản nói thật, điều không tiện nói thì không nói. Vừa nói chuyện vừa uống, hai chai thoáng cái hết. Thấy đã gần 5h sáng, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ngủ đi, không chịu được nữa rồi.

Cao Thăng cười cười nhìn Vương Quốc Hoa nằm ngủ trên giường. Vương Quốc Hoa nếu thấy vẻ mặt của Cao Thăng lúc này nhất định sẽ rất kinh ngạc, thì ra tên này cũng cười vui được như vậy.

Dậy đã là giữa trưa. Thái độ của Cao Thăng với Vương Quốc Hoa đã thay đổi rất lớn, mặc dù mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt không còn lạnh nhạt như trước, còn lộ ra điểm thân thiết.

Xe tới thị ủy, Vương Quốc Hoa hỏi một câu:
- Cao Thăng, tối qua sao đuổi được cảnh sát đi vậy?

Cao Thăng nói:
- Không có gì, tôi đưa cho bọn họ xem một thẻ công tác, Cục cảnh vệ Trung ương.

Vương Quốc Hoa chép miệng nói:
- Còn không làm bọn họ sợ chết ngất sao.
Cao Thăng không nói coi như cam chịu.

Đến thị ủy, trụ sở Ban tổ chức cán bộ rất dễ tìm. Một phó trưởng phòng cán bộ làm thủ tục cho hắn. Sau khi làm xong thủ tục, đối phương lạnh lùng đưa ra một phong bì lớn tới.
- Đây là thủ tục mà Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi xuống, ghi rõ đưa cho anh, anh ký nhận đi.

Vương Quốc Hoa cầm mở ra xem, bên trong có thư bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Đồng chí Vương Quốc Hoa điều tới làm phó bí thư huyện ủy huyện Phương Lan. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, Hứa Nam Hạ không phải không đồng ý sao? Sao bây giờ lại thành như thế này?

Đang suy nghĩ, Hoa Lâm đã xuất hiện ở cửa. Thấy Vương Quốc Hoa, y cười nói:
- Vương Quốc Hoa, tôi đoán hôm nay cậu sẽ tới mà.

Phó trưởng phòng tiếp đón Vương Quốc Hoa lập tức đổi sắc, vẻ lạnh nhạt tan như băng gặp ánh mặt trời, rất nhanh tươi cười nói:
- Trưởng ban Hoa.

Hoa Lâm không thèm nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó y bắt tay Vương Quốc Hoa, nhiệt tình nói:
- Cứ bỏ đó cho bọn họ làm thủ tục, cậu lên văn phòng tôi uống trà. Lão Lâm, xong thì đưa lên văn phòng tôi.

Nói xong Hoa Lâm nhìn Cao Thăng, y hỏi Vương Quốc Hoa:
- Vị này xưng hô như thế nào?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Con cháu một trưởng bối nói đi theo lái xe cho tôi. Tôi còn đang đau đầu về thủ tục của cậu ta, đầu tiên phải do bên Bắc Câu gửi thư thì bên Lưỡng Thủy mới thả người.

Hoa Lâm cười nói:
- Tôi tưởng việc gì lớn, không phải là thư điều động sao? Tôi đang rảnh, đe tôi làm. Chẳng qua cấp bậc của cậu ta thì phải định ra bên Lưỡng Thủy thì dễ làm hơn.
Ý của Hoa Lâm là điều người không vấn đề nhưng xác định cấp bậc lại hơi phiền.

- Cao Thăng là lái xe, không cần cấp bậc.
Vương Quốc Hoa cười giải thích. Hoa Lâm nói:
- Vậy không vấn đề gì, hôm nay cứ nghỉ tạm, tôi đi an bài. Mai tôi đưa cậu đi nhận chức, tôi đã nói với trưởng ban.

Quả nhiên có người quen việc cũng làm nhanh hơn. Hoa Lâm tuy là cấp phó nhưng có câu ở Ban tổ chức cán bộ thì trưởng ban không thể nào làm liền hai khóa, một lần là đổi, Phó trưởng ban thường trực lại khác, có thể làm vài khóa. Đương nhiên làm vài khóa không phải việc tốt, hết khóa là mất mấy năm tuổi xuân. Vì thế Hoa Lâm có uy danh không thấp ở Ban tổ chức cán bộ nhưng y vẫn không hài lòng, y làm gần hết hai khóa rồi.

Đến văn phòng Hoa Lâm tự nhiên có thư ký vào rót trà. Hoa Lâm chờ thư ký lui ra mới nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, tôi nhắc cậu một chút, lão Tôn rất bá đạo, lại có bí thư Lâm làm chỗ dựa, cậu đến cần phải cẩn thận, nhất là con lão Tôn nghe nói làm không ít việc mờ ám, cậu đừng để bị hắn dính vào.
Bình Luận (0)
Comment