Phù Diêu

Chương 196

Tôn Trường Thanh nói rất rõ ràng, Vương Quốc Hoa dù muốn tìm biện pháp xử lý Quách Tùng cũng không tiện. Hắn không phải người đứng đầu, ở điều kiện không có chứng cứ rõ ràng thì huyện ủy phải bảo vệ cán bộ, nếu không sao có thể lãnh đạo được. Tóm lại Tôn Trường Thanh bảo Vương Quốc Hoa không được gây chuyện. Phản ứng của hắn cũng phối hợp với Tôn Trường Thanh. Tôn Trường Thanh cầm máy gọi một số rồi quyết đoán nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, xã Điềm Tỉnh dùng bạo lực thu thuế, làm như vậy rất dẫn tới hậu quả ác liệt, chuyện này anh toàn quyền phụ trách, cần xử lý cứ xử lý, phải cho cán bộ bên dưới biết không thể dùng thủ đoạn mạnh tay như vậy khi làm việc.
Vương Quốc Hoa ừm một tiếng bỏ máy xuống mà trong lòng mãi không bình tĩnh được. Tôn Trường Thanh gọi tới không hề đơn giản, chuyện này để Vương Quốc Hoa xử lý coi như biến tướng là cho hắn mặt mũi. Đương nhiên đây là ở điều kiện Vương Quốc Hoa chỉ làm tốt công việc của mình, không nhúng mũi vào việc của người khác.

Nhưng bản thân hắn có thể không lo việc khác hay không cũng là một vấn đề. Điền Hổ trịnh trọng nói như vậy, Vương Quốc Hoa tuy không nghe cụ thể nhưng cũng biết vấn đề rất nghiêm trọng. Vương Quốc Hoa khó có thể bình tĩnh ngồi trước bàn không ngừng hút thuốc. Mới đi làm vài ngày mà đã có người nói chuyện mỏ than tư nhân với mình làm cho hắn chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Bình tĩnh lại, Vương Quốc Hoa không khỏi xác định tạo vòng tròn của mình ở huyện Phương Lan là điều qtrn hiện nay. Nếu không có ai giúp thì hắn không khác gì một tay vỗ không kêu.

Sáng hôm sau văn phòng huyện ủy đưa ra thông báo yêu cầu người phụ trách của các xã lên họp về tình hình hạn hán. Chu Lập Quốc vẫn không nghe máy, thư ký Tiểu Ngưu cũng không biết chủ tịch Chu đi đâu. Vương Quốc Hoa là phó chủ tịch thường trực nên đành phải tạm thời quan tâm việc bên ủy ban.

Hội nghị do Tôn Trường Thanh chủ trì nghe cán bộ các xã báo cáo tình hình hạn hán của xã mình, sau đó các phòng ban chuyên môn đưa ra biện pháp ứn phó. Chuyện này đáng lẽ do Chu Lập Quốc phụ trách nhưng giờ không thấy đâu nên Vương Quốc Hoa đành đứng ra gánh vác.

Làm thế nào chống hạn thì Vương Quốc Hoa không có kinh nghiệm. Vì thế hắn yêu cầu cán bộ các xã phát biểu ý kiến của mình, dù sao bọn họ cũng có kinh nghiệm. Nghe bọn họ nhiều một chút cũng không tốt.

Hội nghị kéo dài tới tối mịt mới kết thúc. Cuối cùng Tôn Trường Thanh quyết định do Vương Quốc Hoa phụ trách công tác chống hạn. Ngay khi hội nghị vừa kết thúc, bí thư đảng ủy, trưởng phòng công an Lâm Chí Bạch vội vàng chạy tới nói nhỏ bên tai Tôn Trường Thanh. Tôn Trường Thanh tái mặt vội vàng thông báo họp hội nghị thường vụ huyện ủy gấp.

Sau khi các cán bộ xã đi ra, Trương Mặc cũng đi thông báo, Tôn Trường Thanh xanh mặt đập mạnh tay xuống bàn.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên ngồi nhìn Tôn Trường Thanh cúi đầu hút thuốc. Không đầy 20 phút sau các thường vụ huyện ủy đến đông đủ, người đến cuối cùng là chính ủy Ban chỉ huy quân sự huyện. Chu Lập Quốc không xuất hiện.

Tôn Trường Thanh cũng không có ý chờ Chu Lập Quốc mà đứng lên nói:
- Hôm nay triệu tập hội nghị khẩn cấp, đầu tiên y tuyên bố mọi người không được tiết lộ chuyện hôm nay ra.
Tôn Trường Thanh dừng một chút rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Chu Lập Quốc chết trên bụng một người phụ nữ.

Tất cả mọi người đều xao động, Tôn Trường Thanh gõ gõ bàn đợi yên tĩnh lại rồi nói tiếp:
- Đồng chí Lâm Chí Bạch nói chi tiết cho các thường vụ nghe.
Lâm Chí Bạch đứng lên ho khan một tiếng:
- Gần một tiếng trước, 110 nhận được tin báo một chiếc xe đỗ ở gần đường quốc lộ cả ngày. Quần chúng địa phương tò mo đi tới phát hiện hai người một nhà máy một nữ không mặc quần áo đang ôm nhau.

Tình hình vụ án rất đơn giản, Chu Lập Quốc dẫn tình nhân chơi trong xe rồi vì nguyên nhân nào đó mà chết. Có thể là do chơi quá nhiều nên mệt chết.

Lâm Chí Bạch thông báo xong, mỗi người ngồi đây đều có suy nghĩ khác nhau. Vương Quốc Hoa không có gì để nói đồng thời cũng nhắc mình có chơi gái cũng đừng đóng kín cửa nếu không lại ngạt hơi mệt mà chết. Vấn đề tiếp theo là báo cáo nguyên nhân cái chết của Chu Lập Quốc như thế nào với thị ủy? Tôn Trường Thanh cũng khá đau đầu vì việc này. Nguyên nhân cái chết của Chu Lập Quốc quá xấu, cũng gây ra không ít chuyện, tân chủ tịch sẽ do ai đến làm?

- Tôi đề nghị đầu tiên xác định một đồng chí tạm thời chủ trì công việc bên ủy ban huyện sau đó lập tức báo cáo tình hình với thị ủy.
Nghiêm Đông Lai rất muốn lên vị trí chủ tịch huyện kia, đó là cán bộ cấp chính huyện, cơ hội này y không muốn bỏ qua. Nghiêm Đông Lai rõ ràng là muốn chủ trì công việc bên ủy ban, y nghĩ Tôn Trường Thanh nhất định sẽ ủng hộ mình.

Nói thật hành vi này của Nghiêm Đông Lai không sáng suốt, nó đã đánh thẳng vào dây thần kinh cảnh giác của Tôn Trường Thanh. Dựa vào gì mà mày gấp gáp như vậy, mày thế có phải là muốn lên chức rồi chống đối với tao không?

- Chuyện này tạm thời để đó, phải xin chỉ thị của lãnh đạo thị ủy rồi mới có thể quyết định. Nếu mọi người không có ý kiến gì khác thì tan họp. Đồng chí Quốc Hoa, cậu theo tôi lên thị ủy một chuyến.

Chỉ một câu của Tôn Trường Thanh đã ném Nghiêm Đông Lai vào bố băng.

Vương Quốc Hoa rất bất ngờ vì hành động này của Tôn Trường Thanh. Chẳng qua hắn nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân, Tôn Trường Thanh đây là lo lắng đến chỗ dựa của mình. Mình lên báo cáo với lãnh đạo thị xã thì vấn đề này có lẽ sẽ giảm thiểu ảnh hưởng. Chu Lập Quốc là cán bộ do thị ủy quản lý, còn một điểm rất quan trọng chính là Tôn Trường Thanh muốn nhắc nhở Nghiêm Đông Lai, Vương Quốc Hoa còn là phó chủ tịch thường trực huyện nói về người tạm thời chủ trì công việc bên ủy ban thì không đến lượt mày – Nghiêm Đông Lai.

Tôn Trường Thanh cũng biết xảy ra chuyện như thế này thì y là bí thư huyện ủy sẽ có trách nhiệm.

12h đêm Lâm Tĩnh bị chuông điện thoại đánh thức làm cô có chút bực mình, mình vừa ngủ mà.

- Tiểu Mạnh, làm gì thế?

Mạnh Vũ Vi bị mắng nên trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa đầy ai oán. Cô nhỏ giọng nói:
- Bí thư, có chuyện lớn, bí thư Tôn và đồng chí Vương Quốc Hoa ở huyện Phương Lan đang chờ ở cửa.

Mạnh Vũ Vi gọi điện là vì hôm nay Vương Quốc Hoa phá vỡ giấc mộng đẹp của cô, cô khá khó chịu nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn như vậy mà thôi.

Không đầy năm phút sau Lâm Tĩnh mặc chỉnh tề mở cửa nhìn hai người Tôn Trường Thanh, Vương Quốc Hoa.
- Vào rồi nói.

Có thể làm bí thư huyện ủy, phó bí thư đêm khuya tới đây thì đương nhiên phải là việc lớn. Lâm Tĩnh mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe xong vẫn không nhịn được đập chén xuống bàn.

- Chết tiệt.

Lâm Tĩnh nghiến răng nghiến lợi phun ra hai tiếng rồi ngồi đó suy nghĩ. Mạnh Vũ Vi há hốc mồm, đường đường là chủ tịch không ngờ làm chuyện xấu hổ đến như vậy? Đàn ông không có ai là thứ tốt cả. Nghĩ tới đây Mạnh Vũ Vi không ngờ trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, cô không có lý do gì chỉ là muốn trừng mắt nhìn hắn mà thôi. Người này gọi điện đánh thức mình còn không giải thích gì, thì ra là có chuyện vô sỉ như vậy.

Tôn Trường Thanh cúi đầu đứng đó, Vương Quốc Hoa thật ra lại rất nhàn hạ làm cho Mạnh Vũ Vi thấy tức tối. Cô thầm nói hắn sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra vậy? Hắn mới xuống huyện Phương Lan vài ngày, chuyện này đúng là không có quan hệ trực tiếp vơi hắn.

- Bí thư Lâm, đều do tôi không làm tốt công việc, gây phiền phức cho thị ủy.
Tôn Trường Thanh là bí thư huyện ủy nên việc này y không thể không có trách nhiệm.

Giọng điệu bình tĩnh của Lâm Tĩnh đã đổi khác, thay vào đó là một tia xúc động.
- Bây giờ nói cái này được tác dụng gì hả.
Nói xong Lâm Tĩnh ý thức được tâm trạng mình không tốt nên lấy lại tỉnh táo nói:
- Huyện ủy Phương Lan có ý định gì?
Bình Luận (0)
Comment