Phù Diêu

Chương 21

Tằng Trạch Quang rất nhanh có kết luận cậu thanh niên trước mặt này rất cẩn thận, cơ trí, tinh tế. Nếu là một thanh niên khác đi xe lâu như vậy thì hút thuốc cho tỉnh táo cũng là bình thường. Xe đến tỉnh thành, hắn dừng xe đánh thức mình thì ở bên còn có nhà vệ sinh công cộng, còn chuẩn bị điện thoại di động, đây không phải cẩn thận, chu đáo thì gì? Gọi xe taxi dẫn đường là việc nhỏ, chủ yếu là đến tỉnh ủy hắn chủ động nói chờ ở ngoài, đây là biết tiết thối. Tằng Trạch Quang bảo vợ dẫn về nhà mà hắn từ chối, điểm này nói rõ sự trầm ổn của Vương Quốc Hoa.

Thanh niên có tài mặc dù hiếm có nhưng ở Trung Quốc này đâu thiếu nhân tài. Nhân tài tại sao lại bị mai một? Nguyên nhân thường rất lặt vặt, nhưng có một điều có thể khẳng định nhân tài không chú ý tiểu tiết lại không có lai lịch thì mười có chín là mai một.

Tằng Trạch Quang rất tự nhiên nói với Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương, tôi còn có việc cần làm ở trên tỉnh.

- Vậy tôi xin về trước.
Vương Quốc Hoa nói. Tằng Trạch Quang không nói gì bảo hắn ở lại, Thư Vân ở bên thấy thế không khỏi có chút bực mình nhưng vẫn cố nhịn.

Đây là do tính cách hay là đang diễn? Tằng Trạch Quang đưa mắt nhìn xe Santana biến mất, trong lòng lại thấy mâu thuẫn. Khi Vương Quốc Hoa vượt hết thử thách lại làm Tằng Trạch Quang thấy có một tia lo lắng.

- Anh, có phải quá đáng không? Tiểu Vương đi đường vất vả mà miếng nước cũng không được uống.
Thư Vân nhịn khá lâu giờ mới lên tiếng. Tằng Trạch Quang nghe xong lắc đầu nói:
- Bây giờ đang lúc cấp bách nên có quá đáng một chút cũng không sao. Sau khi tra rõ mọi chuyện thì anh sẽ không để cậu ta thiệt.

Thực tế khi Vương Quốc Hoa rời đi, chút nghi ngờ trong lòng Tằng Trạch Quang đã biến mất.

Vương Quốc Hoa lái xe tìm trạm đổ xăng rồi định đi thì trên vai có người vỗ. Hắn có chút giật mình nhìn lại.
- Ông sao lại ở tỉnh thành? Không phải đi Thượng Hải sao?

Đứng trước mặt Vương Quốc Hoa là Khương Nghĩa Quân, hắn còn thấy cả Du Phi Dương đang tươi cười đứng sau.

- Ai nói nhất định phải đến Thượng Hải? Tỉnh cũng có siêu thị hơn nữa …
Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói.

- Khụ khụ.
Du Phi Dương kịp thời ho khan một tiếng cắt ngang lời Khương Nghĩa Quân. Du Phi Dương cảm thấy thân phận của mình sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Nếu Khương Nghĩa Quân nói chuyện mở cây xăng ra, Du Phi Dương lo sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Vương Quốc Hoa. Dù sao trước đó mình không nói với hắn là mình có bố làm bí thư tỉnh ủy.

Khương Nghĩa Quân biết ý không nói mặc dù không biết tại sao Du Phi Dương lại như vậy.

- Nhà tôi ở tỉnh thành nên có chút việc có thể làm được. Đúng, sao ông cũng lên tỉnh?
Du Phi Dương đi lên cười nói. Nhớ lúc học đại học, trên mặt Du Phi Dương luôn không nở nụ cười, không ngờ chỉ mấy ngày mà đã khác đi nhiều.

Vương Quốc Hoa biết rõ chi tiết của Du Phi Dương nhưng hắn không việc gì phải mở miệng nói ra. Hắn đi lên khẽ vỗ vai Du Phi Dương:
- Tôi đến có chút việc. Nhìn vẻ mặt ông khá tốt, chuyện trong nhà nhất định xử lý xong rồi hả. Mọi người trong nhà vẫn tốt chứ?

Vương Quốc Hoa đoán không sai. Lần này Du Phi Dương về, thái độ của Hứa Nam Hạ không biết sao đã thay đổi. Hứa Nam Hạ không ép y làm việc mình không thích nữa. Ông chỉ nhấn mạnh không được lấy danh nghĩa bí thư tỉnh ủy đi làm việc. Đây là lần đầu bố con không có tranh cãi vì lựa chọn của Du Phi Dương. Điều này làm tâm trạng Du Phi Dương khá tốt. Du Phi Dương càng cảm kích Vương Quốc Hoa cho mình tài chính. Có khoản tiền này, Du Phi Dương mới có đủ tự tin và dũng khí nói chuyện thẳng với bố.

Vương Quốc Hoa ân cần thăm hỏi không mang theo mục đích gì, Du Phi Dương nghe quen các câu nói nịnh bợ đầy tính mục đích nên nghe lời này lại thấy thân thiết. Du Phi Dương vốn không có bạn mấy, không chỉ do nguyên nhân tính cách mà còn do cả hoàn cảnh gia đình. Chính vì vậy Du Phi Dương rất coi trọng quan hệ của mình với Vương Quốc Hoa. Nếu không y cũng không nhờ dì ra mặt giải quyết việc thủ tục mở cây xăng.

Khương Nghĩa Quân không biết xuất thân của Du Phi Dương. Y chỉ biết Du Phi Dương rất có bản lĩnh. Mấy hôm nay ở tỉnh thành, Du Phi Dương dẫn y đến ở tại khách sạn bốn sao, sau đó cầm thủ tục lập cây xăng cho y. Dựa vào giấy tờ này, Khương Nghĩa Quân có thể mở cây xăng tại bất cứ nơi nào thuộc quận Lưỡng Thủy – thị xã Lưỡng Thủy.

Khương Nghĩa Quân thật ra hy vọng có thể đi cùng Du Phi Dương tới Thượng Hải nhưng Du Phi Dương lại từ chối. Du Phi Dương trước đó đã đưa thêm Khương Nghĩa Quân một phiếu xăng quý. Chiếc phiếu này là do Du Phi Dương được người đưa lúc nhận thủ tục mở cây xăng, Khương Nghĩa Quân không thèm để ý đến thứ này vì thấy đây không có gì lớn cả. Nhưng Khương Nghĩa Quân lại vừa mừng vừa sợ, y biết người có thể nhận được chiếc phiếu xăng này không phải là người bình thường.

- Trong nhà vẫn ổn. Bên Thượng Hải thì tôi tự mình đi là được, không cần phiền lão Khương.
Du Phi Dương không giải thích nhiều. Y cảm thấy chỉ cần biết mọi người là anh em là ổn, đồng thời còn có ý nói mình biết nguồn tiền đó từ đâu ra. Vương Quốc Hoa hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh thư thái. Tài chính mấy triệu đây không phải con số nhỏ, Khương Nghĩa Quân chỉ có chút tiền thì sao có thể dễ dàng lấy ra được. Điểm ấy nếu Du Phi Dương không nghĩ ra thì sao về sau có thể làm ăn trong giới tài chính.

Nếu Du Phi Dương không nói thẳng, Vương Quốc Hoa coi như không biết.

….

- Cậu còn có chút ý thức kỷ luật tổ chức không? Cả ngày không đi làm mà không xin phép. Tôi nói với cậu, nếu không muốn làm thì mau cút.

Sáng hôm sau vừa đi làm Vương Quốc Hoa đã bị Chương Triệu Long mắng một trận. Hắn đi theo Tằng Trạch Quang lên tỉnh nhưng không kịp xin phép, hôm qua Chương Triệu Long đã chính thức được bổ nhiệm làm phó chủ tịch huyện. Chương Triệu Long xoay người nên muốn biểu hiện sự tồn tại của mình. Đồng thời y lại nghĩ mình mới nhận chức không tiện làm mất lòng người, kết quả nên Vương Quốc Hoa đen đủi. Ai bảo Vương Quốc Hoa vừa không tư cách, không lai lịch, không khi dễ hắn thì ai.

Đương nhiên có một điểm quan trọng nhất chính là Vương Quốc Hoa không phải dựa vào quan hệ của Lý Hùng Phi mà vào huyện ủy sao?

- Vương Quốc Hoa.
Một giọng nữ lạnh nhạt cắt ngang câu nói của Chương Triệu Long. Chương Triệu Long có chút tức giận vì bị người ngắn lời nên quay đầu lại tìm mục tiêu. Phát hiện thấy Nghiêm Giai Ngọc nên vội vàng khách khí nói:
- Tiểu Nghiêm, buổi sáng tốt lành.

Theo cấp bậc Nghiêm Giai Ngọc còn kém Chương Triệu Long hai cấp, dựa vào gì Chương Triệu Long khách khí với cô như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, người ta có bố là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân huyện, cộng thêm một ông bố chồng làm Phó bí thư Đảng đàn huyện ủy. Chương Triệu Long lúc này còn có chữ “quyền” trước mũ, nếu như làm mất lòng Nghiêm Giai Ngọc có khi bị vạ lây đến mức không được bên Đại hội đại biểu nhân dân thông qua. Càng đừng nói chồng Nghiêm Giai Ngọc qua đời hai năm nhưng Nghiêm Giai Ngọc không có qua lại với người đàn ông nào khác, khiến cho ông bố chồng càng thương con dâu hơn.

Nghiêm Giai Ngọc khách khí nói:
- Chủ tịch Chương, tôi tìm Tiểu Vương nhờ giúp một chút, chủ tịch thấy có được không?

- Được, sao có thể không được chứ?
Chương Triệu Long đương nhiên không vì một tên “không tiền đồ” như Vương Quốc Hoa mà làm mất lòng Nghiêm Giai Ngọc. Y quay đầu lại nghiêm túc nói với Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương, trưởng phòng Nghiêm bảo cậu đi giúp thì nhất định phải biểu hiện tốt đó.

Vương Quốc Hoa rất ngoan ngoãn cúi đầu ăn mắng.
- Tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt, xin phó chủ tịch Chương yên tâm.

Bình thường chữ “phó” thường bị người ta bỏ qua khi nói với lãnh đạo, Vương Quốc Hoa gọi như vậy chính là xúc xiểm Chương Triệu Long. Chẳng qua hắn mới vào nhà nước nên Chương Triệu Long dù không hài lòng vẫn không tiện nói gì. Y chào Nghiêm Giai Ngọc một câu sau đó chắp tay chậm như rùa bước đi.

- Mọi người ở cơ quan đều thế, cậu quen sẽ thấy tốt thôi.
Nghiêm Giai Ngọc cười cười an ủi Vương Quốc Hoa một câu.

- Cảm ơn Nghiêm tỷ.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không quên việc Nghiêm Giai Ngọc giúp đỡ mình.

- Còn khách khí với chị ư?
Nghiêm Giai Ngọc oán trách trừng mắt nhìn hắn. Nhìn biểu hiện của cô lúc này như sự thân mật của đôi tình nhân. Cũng may bây giờ chưa có nhiều người đi làm nếu không thì sẽ suy nghĩ rất nhiều thứ.
Bình Luận (0)
Comment